41 Tháng bảy mưa to, giống như không ngừng lại, đã qua ba ngày. Rõ ràng là buổi chiều, sắc trời lại âm u giống như đêm tối. Lá cây hai bên sơn đạo bị mưa cọ rửa xanh biếc, cành hoa bị mưa to vô tình làm hỏng.
42 Vu Thịnh Ưu trừng mắt nhìn hắn, người này chính là đương nhiệm môn chủ của Thành Ngọc Kiếm Trang, Thành Hoa Khanh, nghe Bàn Tử nói hắn cùng phụ thân là sinh tử chi giao, sau khi Thánh Y Phái bị diệt, người này ở trên giang hồ thề nhất định phải vì Thánh Y phái báo thù, không chỉ như thế, còn tổ chức một Phản Quỷ Liên Minh, chuyên thảo phạt Bàn Tử? Người này… thật sự là giỏi che dấu a, người tốt, người xấu đều là hắn, nàng ghét nhất chính là loại ngụy quân tử vô sỉ này! Thành Hoa Khanh lại nhìn gương ngắm nghía hơn nửa ngày, còn cẩn thận nhìn kỹ khóe mắt:“Nha! Ngay cả nếp nhăn nơi khoé mắt cũng chưa có.
43 Nhìn theo nam nhân biến thái rời đi, Vu Thịnh Ưu không khỏi mở miệng hỏi:“Lão biến thái này rốt cuộc muốn làm gì?” “Hắn?” Vu Thịnh Bạch nhếch miệng châm chọc cười:“Hắn muốn giữ nhan, trường sinh bất lão.
44 Đêm khuya, trong động,mọi người bận rộn suốt một ngày,đều đã nghỉ ngơi, một bóng người ngồi trên bàn đu dây trong lồng chim, nhẹ nhàng đu , bóng dáng của nàng theo động tác lắc lư in trên vách đá, bóng dáng màu đen nhẹ nhàng đu đưa , trong đêm đen yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy bàn đu dây phát ra tiếng ‘Kẹt kẹt’, chậm rãi , chậm rãi , bóng dáng bất động , thanh âm dừng, trong động lại trở nên yên tĩnh đáng sợ.
45 “Đệ muốn báo thù!” Cung Viễn Hạ hai mắt dấy lên cừu hận nồng đậm, nhìn chằm chằm Cung Viễn Hàm trầm giọng nói:“Dám thương tổn đại ca, đệ tuyệt đối không buông tha bất cứ kẻ nào.
46 Vu Thịnh Ưu bị người ta tóm từ lồng sắt ra, đưa đến phòng luyện dược, Thành Hoa Khanh cầm viên thuốc nhìn nàng cười quỷ dị. Vu Thịnh Ưu nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh từ thái dương chậm rãi rơi xuống, khóe mắt run rẩy, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề thực nghiêm trọng:“Cái kia… khoan đã, ta có mấy vấn đề muốn hỏi.
47 Cung Viễn Hàm nghe được Vu Thịnh Ưu cầu cứu, vẫn không đáp lại, chỉ cười khẽ phi thân xuống, áo trắng phất động, tóc đen phiêu dật, khuôn mặt tuấn dật ôn hòa như ngọc, khóe môi tươi cười làm cho người ta phảng phất như thấy gió xuân phất qua.
48 Đã là đêm khuya, trong khách sạn, Vu Thịnh Ưu nằm trong một sương phòng, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua rất là mảnh mai. “Ưu Nhi vì sao còn chưa tỉnh? Có phải bị thương không?” “Không có, sư phụ nói chỉ là bị dọa hôn mê.
49 Bên suối của khách sạn, Gió nhẹ tinh tế, cành lá nhẹ nhàng lay động, Chim chóc vỗ cánh bay qua, kêu náo nhiệt trong rừng rậm. Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở loang lổ chiếu vào trên cỏ, Một bạch y nam tử, lẳng lặng ngồi bên suối, đạm cười nhìn phong cảnh xa xa.
50 Ban đêm, Cung gia nam uyển Vu Thịnh Ưu tẩy sạch một thân mệt mỏi, mặc áo ngủ tơ lụa thượng đẳng vào, vừa đi vào trong phòng, vừa dùng khăn lau tóc, đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy Cung Viễn Tu nửa nằm ở trên giường lẳng lặng đọc sách, dưới ánh nến, hắn y bào nhẹ nhàng rộng mở, lộ ra làn da khỏe mạnh rắn chắc, đôi mắt cụp xuống, vẻ mặt lạnh nhạt, lơ đãng lại mang một hương vị dụ hoặc.
51 Trong rừng trúc, Cung Viễn Tu tay cầm bảo kiếm vũ lộng, chiêu thức so với Cung Viễn Hàm lại càng thêm sắc bén, kiếm khí càng sâu, lực sát thương càng mạnh.
52 Vu Thịnh Ưu hiện tại tâm tình sung sướng , thậm chí có chút hưng phấn không hiểu rõ, Cung Viễn Tu ở thư phòng làm việc, nàng đặc biệt muốn cùng hắn ở một chỗ, vì thế cầm một quyển tiểu thuyết ngồi trên ghế bên cửa sổ trong thư phòng lật xem , nhưng tiểu thuyết cổ đại luôn luôn có chút trúc trắc khó hiểu, mà trong truyện tình cảm thể hiện không rõ ràng, H lại càng không cần phải nhắc tới, tiểu thuyết như vậy đối với Thịnh Ưu mà nói, không có lực hấp dẫn, chưa đến hai canh giờ, nàng đã chịu không nổi , nhàm chán muốn tìm chỗ lăn lộn, ngoài cửa sổ bươm bướm nhẹ bay, hoa tươi nở rộ, gió nhẹ mây bay, thật sự là thời tiết tốt để du ngoạn a.
53 Sáng sớm, Vu Thịnh Ưu hai mắt vì khóc mà vừa sưng, vừa hồng. Cung Viễn Tu buồn cười nhìn nàng:“Khóc sưng mắt như vậy, hôm nay đừng luyện kiếm. ” Vu Thịnh Ưu cố trừng mắt nhìn hắn, bĩu môi nói:“Ta muốn đi.
54 Một ngày này, đúng là ngày mùng bảy tháng bảy âm lịch, mấy ngày trước đây những trận mưa to đã làm nhiệt độ hạ xuống, thời tiết đã không còn nóng tới mức khiến người ta phải sợ hãi như trước nữa.
55 Vu Thịnh Ưu nhìn mười mấy tên tay chân tiến dần về phía mình, trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ, thiên! Sớm biết sẽ đụng tới tên ôn thần này, hôm nay nàng đã ngoan ngoãn ở nhà.
56 Ban đêm, Vu Thịnh Ưu chạy nhanh ra khỏi hội đèn lồng, trong tay nàng gắt gao nắm một cái mặt nạ, tóc dài bay trong đêm, nàng chạy thật vội, bỗng nhiên, nàng lảo đảo một cái, thẳng tắp ngã về phía trước, phía sau, một bàn tay vươn ra nắm chặt lấy cánh tay nàng, kéo nàng đứng lại.
57 Buổi sớm, ngoài cửa sổ bầu trời còn chưa sáng hẳn, chung quanh một mảnh yên tĩnh, tiếng chim chóc kêu có vẻ đặc biệt thanh thúy. Vu Thịnh Ưu đã quen với việc tỉnh lại trong vòng tay ôm ấp thoải mái của Cung Viễn Tu, chậm rãi mở to mắt, trước mắt là là một gương mặt tuấn tú nhìn nàng khẽ cười, cặp mắt hắn trong suốt trong sáng, thấm lòng người, tóc dài đen như mực xõa trên gối đầu, dày mê người.
58 Sau giờ ngọ, Cung gia nam uyển. Vu lão cha canh ở cửa sổ, thấy Cung Viễn Tu mới từ thư phòng trở về, lập tức ý cười đầy mặt ngoắc hắn “Con rể a, đến, bồi lão phu một bàn cờ vây.
59 Lúc Vu Thịnh Ưu thở hổn hển chạy về Cung gia, mở cửa phòng ra, trong phòng cư nhiên loạn thành một đoàn. “Viễn Tu?” Vu Thịnh Ưu đi thẳng vào buồng trong, chỉ thấy Cung Viễn Tu nằm ở trên giường, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
60 Màn đêm buông xuống, trong phòng nghỉ của người hầu Cung gia, mấy gã sai vặt cùng vây quanh ngồi bàn tán về những chuyện mới xảy ra trong Cung gia. “Ai, biết không? Đại thiếu gia lại choáng váng.