21 Kiếp tiên si tình, đổi lấy bi ai
Đọa lạc vì ai, để tình thành hận
Luân hồi cắt đứt tình tơ, chỉ còn là hận
Mộng lại vạn năm, thoáng chốc thê lương
Tình vốn ai chặt đứt, chỉ còn hận
Mỉn cười mỉa mai, chỉ còn là hận
Trong mê mang, tận cùng hắc ám, nàng đang ngồi khóc thương tâm.
22 Nàng cứ mê mang, sắt mặt tái nhợt, miệng không ngừng hỏi tại sao. Rốt cuộc nam nhân kia là ai, tại sao làm lòng nàng đau nhói, vừa bi vừa tuyệt vọng, vừa yêu vừa hận.
23 Quái lạ ! Tuyệt đối quái lạ. .
Nhìn trích tiên thiếu niên bất quá cũng thoạt nhìn nhỏ tuổi hơn nàng. Sao gọi nàng là tiểu cô nương được chứ.
Hắc, chẳng lẽ nàng rơi xuống vực thẩm, làm nàng phản lão hoàn đồng sao, lui về mấy tuổi sao.
24 Bề ngoài trích tiên thiếu niên, nhưng lại là lão già sáu mươi hai. Quả thật nhìn bề ngoài, không nên đoán tuổi.
Ân ! Không sao !
Dù sao hắn cũng là tuyệt thế mỹ nam, phi tiếu nếu tiên, bất luân tà mị.
25 Nụ hôn bá đạo, không tý kinh nghiệm nào nhưng đủ làm nàng xụi lơ vào người hắn.
Trời ạ ! Nụ hôn hắn quá mức thuần khiết
Nhưng lại hôn nàng còn tìm kiếm bên trong miệng, hai biết bao nước miếng bị hắn hấp thụ sạch sẽ.
26 Trời ạ ! Hình tượng nàng không thể vãn hồi
Ô ô xấu hổ chết đi được
Trạm Huyền không hờn giận nhìn Lạc Sắc Vi. Ánh mắt chẳng quá mất đạm, làm nàng tưởng hắn bị nàng dọa sốc.
27 Thân thể của nàng hoàn toàn hiện ra trước mặt hắn, thân hình nhỏ nhắn, kiều diễm vô hạn. Khóe miệng cười gian tà, bàn tay thon dài mò mẫn bộ ngực nhỏ nhắn.
28 Nhìn nàng ngủ thiếp trong ngực hắn. Nét mặt mệt mỏi, bờ môi còn dính chất lỏng thoạt nhìn mê người.
Sống hơn sáu mươi mấy năm, lần đầu hắn động tâm, cũng đối với nữ nhân động dục.
29 Nàng cảm thấy rất mệt mỏi, mí mắt nặng chiểu, thật sự muốn ngủ. Tinh lực mỹ nam trích tiên thật tốt, hại nàng bộ dáng thê thảm, mệt mỏi, muốn ngủ một giấc.
30 Trong đầu nàng không ngừng phát ra thê lương, tại sao nàng không ngừng cảm thấy đau lòng. Rốt cuộc là cái gì làm nàng tuyệt vọng thế này.
Nhìn cảnh vật quen thuộc, chốn bồng lai tiên cảnh trong mơ như một đoạn ký ức, một nơi nào đó khiến tâm nàng không ngừng bảo tránh.
31 Tái nhợt khuôn mặt, nhìn người đang mê mang trên giường. Hắn không ngừng sợ hãi, không ăn không ngủ, ngày đêm nghiên cứu dược liệu, chỉ mong nàng tỉnh lại, hắn không muốn nàng.
32 Hắn ôm nàng thật chặt, sợ hãi hết là mộng.
Nhìn dáng vẻ rối bời, khóe mắt có vần đen như thức rất nhiều đêm, bờ môi tái nhợt như mấy ngày không uốn nhọt nước.
33 Kiếp thứ nhất: Kiếp Thanh Lâu
Hoa rơi phi vũ đầy trời
Tuyệt diễm thanh lệ, có lúc phải tàn
Ai bảo khi xưa hứa hẹn, đợi đến thanh xuân phai tàn
Biết bao đêm rơi lệ, tương tư oán trách ai
Trách ai khi thiên mệnh nàng là gái Thanh Lâu
Tuyệt diễm kiều nhan, nhưng lại mua vui thiên hạ
Oán trách bạc mệnh, nam nhân không tin
Khi xưa vì ai nàng lưu lạc chốn hồng trần
Thân bại tàn liễu, mua vui cho nam nhân
Cười tự sầu khinh mình ngu ngốc
Dung nhan tuyệt diễm, có lúc tàn phai
Hồng trần tự ai, tương tư tuyệt mệnh
(P/s: Bài thơ này do Hoàn tự viết ra, không chép ở bất cứ nơi đâu.
34 Kiếp thứ 2: Phụ bạc nam nhân
Năm xưa hắn nói yêu nàng
Vĩnh viễn sẽ không thay đổi
Mười năm bên nhau, bảy năm kết hôn
Thời gian dài, đủ làm nàng đối với hắn khắc cốt ghi tâm
Tất cả của nàng điều dành hết cho hắn
Tất cả ai nói gì nàng cũng không tin
Yêu là phải tin tưởng, nhưng đến khi nàng tận mắt thấy
Hắn lên giường cùng phụ nữ khác, đôi mắt thâm tình
Lúc đó, tâm đã vỡ vụn, không thể tin tưởng
Nực cười thay, người chồng nàng yêu nhất lại phản bội
Cùng lên giường với phụ nữ khác, khiến tất cả điều sụp đổ
Cái gì là lời thề yêu nàng mãi mãi, điều là lừa gạt
Dối trá, tất cả hết thảy là dối trá….
35 Ái tự ái, hận tự hận
Ái và hận, khắc cốt ghi tâm
Nhất thế tình duyên, phải chăng là nghiệt ?
Nếu không gặp ngươi, có lẽ ta vẫn hạnh phúc
Nếu không gặp ngươi, có lẽ ta chẳng phải ái phải hận
Ái ngươi đến mất tính mạng, hận ngươi vì làm nhà ta tan nát
Ái hận triền miên, nghiệt và duyên
Nếu không gặp ngươi, ta chẳng phải ái ngươi hận ngươi
Nếu không phải gặp ngươi, thật là tốt.
36 Hồng trần nguyện ái một lần
Dù phải trả giá đắt nàng cũng cam nguyện
Yêu chàng, không phải nhất thiết bên cạnh
Nhìn chàng hạnh phúc, nàng cũng mãn nguyện
Nhưng trời như trêu đùa, ngay cả bên cạnh chàng
Cũng bị cướp đi, thiếu chàng như thiếu đi mạng sống
Luyến điên cuồng, không nhất thiết phải cho chàng biết
Yêu thầm chàng, nàng vẫn mãn nguyện
Bên cạnh chàng dù không danh phận, dù nàng chỉ là thiếp
Dù chàng yêu người khác, dù chàng lãnh đạm với nàng
Nàng chỉ cần ở bên cạnh chàng, cái gì cũng không cần
Nhưng sao ngay cả cơ hội bên cạnh cũng cướp đi
Vì yêu chàng, nàng trả giá bằng cả sinh mạng
Nực cười, tình cảm nàng bị chàng dẫm đạp không thương tiếc
Tâm lãnh, nàng cảm thấy tuyệt vọng
Quá mức bi ai, nàng mỉn cười thê lương
Tựa như phù dung kiều diễm, nhưng lụi tàn bi ai
Sinh mệnh ngắn ngủi, nàng thầm nghĩ
Nếu kiếp sau, nàng vẫn không nên tin cái gì gọi là tình ái
Lăng Châu, Bạch phủ…
Bạch phủ tấp nập người hầu, gia nhân, nô tì, cả người Bạch phủ điều bận rộn.
37 Gặp nàng, không biết vốn là duyên hay nghiệt
Nàng là công chúa, còn ta là quận chúa
Hai chúng ta vốn là tỷ muội họ hàng xa
Cùng là nữ nhi thân, nhưng số phận trêu đùa
Làm ta yêu nàng, một tình yêu cấm kị
Dù ta có gố gắng ép mình không để yêu nàng
Nhưng vẫn trầm luân, không cách nào có rút ra được
Tại sao ta lại là quận chúa, lại là nữ nhi thân
Ta ghen tị tất cả nam nhân vây quanh nàng, ta ghen tị
Ta biết, tình yêu của ta thật ghê tởm
Nhưng ta cố gắng vẫn cứ yêu không dừng
Từng đêm nằm mộng xuân, nàng tựa vào vai ta
Yểu điệu diễm lệ, khuôn mặt mơ hồ đến mất không có thật
Khi tỉnh mộng, hương thơm của nàng vẫn con vang vãng
Ta thèm khát nàng, nổi tương tư dày vò thật thống khổ
Không đêm nào ta không khổ sở, tương tư vì nàng
Ta cứ thầm trộm yêu nàng, tương tư nàng cũng không ngờ
Đến một ngày, nàng phải làm tân nương, gả cho nam nhân khác
Điều đó làm ta muốn giết nam nhân kia, mất hết lý trí
Ngày hôn lễ của nàng là ngày ta chết đi
Cũng lần cuối ta thấy nàng rơi lệ vì ta…
Lăng Nguyệt quốc, năm 826
Dưới thống trị của vị vua vốn nổi danh hiền tư, thương dân như con, vốn là minh quân chính chực.
38 Oan nghiệt tương báo, đến khi nào chấm hết
Nghiệt do ta gây ra, người người oán trách
Bao nhiêu sinh mạng điều chết dưới tay ta
Đêm nào ta cũng không yên giấc
Nằm mộng thầy ngàn vạn linh hồn tới tìm
Hắc ám bốn phía, nổi cô độc bao lấy tất cả
Linh hồn bán cho quỷ dữ, giết đi ngàn vạn sinh mạng
Đến khi nào chấm dứt, thật mệt mỏi
Oan nghiệt tạo ra, báo ứng gần tới chăng ?
Có lẽ thế, vẫn có lẽ….
39 Ngươi và ta là huynh đệ
Sinh ra hoàng tộc
Ngươi là thái tử, ta là hoàng tử
Ngươi là huynh trưởng, ta là thất đệ
Ngươi hai mươi sáu tuổi, ta hai mươi tuổi
Ngươi lãnh khốc, có đế vương phạm
Ta, thất hoàng tử, bị người người khinh rẻ
Lăng Triều quốc, năm 712…
Hắn, Lăng Cổ Huyền, thất hoàng tử không được sủng ái, đối xử tệ hại.
40 Tình là gì khiến nàng không ngừng yêu
Tình là thứ gì khiến tâm nàng không ngừng trầm luân
Tình là gì khiến nàng không ngừng đau đớn
Tâm tuyệt vọng, quá mức bi ai
Nàng yêu một người nam nhân, hy sinh hắn tất cả
Nàng từng tin rằng hắn sẽ thật lòng
Nàng từng mù quáng rằng hắn sẽ thực hiện lời hứa hẹn
Nàng từng tin rằng hắn vẫn yêu nàng
Cuộc đời nào ai biết được, hắn phản bội nàng
Đâu đớn, tâm lãnh, nàng chẳng còn gì
Nực cười, bi ai, nàng không ngừng khóc
Mỉn cười tự nhiễu chính mình ngu dại
Khóc thương lệ, tâm không ngừng đâu đớn
Nàng chịu quá đủ, nàng muốn giải thoát
Cảm giác quá đâu đớn, thật tàn tạ
Ha ha, thế giới quá giả tạo, cái gì là hứa hẹn
Cái gì yêu một đôi nhân, cái gì vĩnh viễn không phản bội
Điều lừa gạt, nàng thật chán ghét thế giới
Nàng muốn buông tay, nàng muốn chốn chạy
Nàng muốn buông tay tất cả.