41 "Anh không có việc gì là tốt rồi, em còn sợ. . . . . " Bên kia mất tự nhiên cười ớcười"Khiến Thiến Nhi lo lắng rồi! Anh chỉ là có chút việc bận. "Trải qua chuyện tối hôm qua, anh không thể đối mặt với Thiến Nhi, ít nhất tạm thời là không thể.
42 "Cô. . . hy vọng. . . tôi làm gì?" Thân thể tựa như đã không thuộc về mình, không, ngay cả ý thức cũng không còn là của cô, chỉ biết khổ sở hỏi. "Giang Thiến Nhi.
43 "Nếu không phải như vậy. Cô tại sao không chịu giúp tôi. Giang Thiến Nhi, đây là hài tử Giang gia các người, cầu xin cô không cần tuyệt tình như vậy,ó được hay không?"Giang Thiến nhi cắn chặt môi, sắc mặt ngày càng tái nhợt.
44 "Sao vậy?"Giang Triết cảm thấy được sắc mặt Giang Thiến Nhi quái dị. Sắc mặt cô vốn đã trắng bệch, giờ phút này không có một tia huyết sắc, bộ ngực kịch liệt phập phồng, mắt nhìn chằm chằm mặt của anh.
45 "Vậy thì thế nào?" Giang Triết nhìn Giang Thiến Nhi cười nhẹ. "Anh, anh làm sao có thể như vậy? Đó là hài tử của anh. "Giang Triết cười: "Nếu là cô gái anh thích thì đó chính là con của anh, anh vẫn xem như bảo bối, vẫn thương yêu, nhưng nếu anh không thích cô gái đ́ó.
46 Huống chi cô là đang nói về con của anh, đã có đứa bé thì đương nhiên phải phụ trách, không phải sao?Anh tức giận cô cái gì đây?Thật ra thì, trong truyện này cô mới là người thương tâm nhất, không phải sao? Từ đó về sau cô sẽ phải ở trong nhà nhìn bọn họ ân ân ái ái.
47 Lâm Bân không nói, anh cũng hiểu được, đứa bé này có thể không phải của Giang Triết, hoặc do Lục Không Cách dùng thủ đoạn ám muội có được. Suy nghĩ một chút cũng biết, với cá tính của Giang Triết sao có thể cùng cô gái mình không thích sinh con, anh rốt cuộc cũng cúp điện thoại, sau đó gọi A Đức vào.
48 "Ác độc?" Giang Triết cười lạnh môt tiếng đó nhìn Lục Không Cách. sau"Nơi này còn có hai người đàn ông, bọn họ sẽ đối với cô như thế nàó để lấy được đứa bé này, thật tò mò, bởi vì phụ nữ như vậy, đàn ông cơ hồ đều thích.
49 "Anh. ""Thiến Nhi, anh sẽ trở về, em chờ anh. "Thanh âm ôn nhu, Giang Thiến Nhi bất tri bất giác đáp một tiếng "Dạ"Mới đem điện thoại bỏ vào túi, lại nghe tiếng chuông điện thoại vang lên.
50 "Nói thật, tôi phải dời đi, trong lòng thực sự không bỏ được. "Lục Không Cách cười khổ nhìn bên ngoài. Giang Thiến Nhi không biết nên nói gì, thật ra thì sau khi tới bản thân phát hiện không thế nhưng không thể nói gì.
51 Giang Thiến Nhi cơ hồ có chút kinh ngạc, cô chưa từng nghĩ đến những vấn đề này, cô cho rằng nam nữ chỉ cần yêu nhau là được rồi. Cô yêu Giang Triết, cô muốn cùng anh ở chung một chỗ, nhưng hôm nay Lục Không Cách đã hướng cô đến một sự thực tàn khốc.
52 “Cho nên Giang Thiến Nhi, suy nghĩ thật kĩ quan hệ của cô với hắn. Thật ra thì, đối với người ngaoif mà nói hết thảy đều không sao cả. Có thể lúc đầu sẽ bị dư luận khiển trách, thời gian dài cũng sẽ chẳng ai chú ý đến hai người, nhưng, sống như vậy, cô muốn cả đời bị lương tâm cắn dứt sao.
53 Giang Triết dự định về nhà sớm hơn một canh giờ, theo trực giác, anh cảm thấy Giang Thiến Nhi có chuyện. Nhưng lúc anh về đến nhà, quản gia nói Giang Thiến Nhi vẫn chưa về.
54 Thời gian đột nhiên trở nên dài dằng dặc như thế. Keertuwf khi Giang Thiến Nhi tới biệt thư, anh chưa từng ăn cơm một mình. Thói quen dùng bữa của Giang Thiêns Nhi tốt cô cùng, không kén ăn, cô đặc biệt thích ăn cua, nhưng lại không muốn động thủ, bởi vì cô cảm thấy nếu như mình bóc, trên tay đều có vị này, vì vậy Giang Triết liền gánh vác phần công việc này.
55 Giang Triết chỉ cảm giác mạch máu trên huyệt thái dương đập kịch liệt. “Phải tỉnh táo, tỉnh táo. ” Giang Triết thật sâu hô hấp, càng không ngừng tự nhủ.
56 “Hôm nay em rốt cuộc đầy 18 tuổi rồi, anh lại nói muốn hai mươi tuổi. ”“Kia không đồng dạng như vậy. ”Giang Triết chỉ cảm thấy Tâm phù khí táo(cái này ta không hiểu), chỉ cần nghĩ tới cô lập tức sẽ khong còn quấn lấy anh, không còn thuộc về anh, anh liền cảm thấy lòng tràn đầy phiền não.
57 “Thiến Nhi, nếu hắn thật sự làm em vui vẻ, nếu anh tách hai người ra, em nhất định rất thương tâm, khổ sở, như vậy, em hãy đi đi. ”Từng chữ, từng chữ một đều rất khó khăn từ trong miệng anh nói ra.
58 Đi tới phòng ăn, Nhìn thấy bóng lưng Giang Triết, giống như quá khứ, mỗi buổi sáng, trong tay của hắn cầm một phần tờ báo, đang cúi đầu nhìn. Nghe được tiếng bước chân, Giang Triết quay đầu.
59 Đang suy nghĩ, điện thoại di động đột nhiên vang lên, đó là tiếng chuông quen thuộc. Một giây kia Giang Triết chỉ có cảm giác tim mình như muốn nhảy ra ngoài, anh lấy điện thoại di đọng ra liên tục đè xuống.
60 "Anh, Giang Thiến Nhi là một đại mỹ nhân, anh phải nắm thật chặt. "Lý Thanh Hàng cười ôn nhã, "Giang tiểu thư, buổi sáng thất lễ. "Giang Thiến Nhi quẫn bách, ngày hôm qua Lý Thanh yểu quên không nói với anh, mãi sáng nay mới nhớ tới, vì vậy chỉ đơn giản lôi Lý Thanh Hàng từ trên giường dậy.