A Tử Ở Bạch Đà Sơn Chương 23: Chương 21
Chương trước: Chương 22: Chương 20
"Nếu như ngươi giúp ta bắt được Quách Tĩnh thì ta sẽ không luyện Hóa Công Đại Pháp nữa." A Tử chậm rãi đi một vòng quanh gian phòng: "Nói cách khác, cho dù ngươi lấy đi Thần Mộc Vương Đỉnh thì ta cũng có cách lấy lại."
Quách Tĩnh, lại là Quách Tĩnh!
"Ngươi muốn bắt tên ngốc kia làm gì?"
"Cái này thì không liên quan gì đến ngươi."
"Được, ta nghĩ cách bắt Quách Tĩnh cho ngươi. Từ hôm nay trở đi ngươi ngoan ngoãn uống thuốc cho ta!" Âu Dương Khắc dứt lời liền sập cửa ra ngoài.
A Tử ôm cánh tay lẩm bầm: "Đang nói chuyện tự nhiên tức giận cái gì chứ?"
Mấy ảnh vệ đứng trước cửa vẫn cứng ngắc, Âu Dương Khắc cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lập tức đi qua.
"Huynh đệ, tại sao Âu Dương công tử không giải huyệt cho chúng ta?"
"Xem ra là bị cô nương làm cho tức giận, ngươi xem đi, mặt cũng đã tái mét rồi."
"Có cần bẩm báo quản gia hay không?"
"Quản gia không phải đã nói chỉ cần bảo vệ cô nương an toàn là được sao. Loại vợ chồng son ghen tuông này, chúng ta vẫn là không nên xen vào."
"Vợ chồng son? Không phải là quản gia nói phải tôn trọng cô nương như Tướng quốc phu nhân sao?"
"Tướng quốc cũng đã không còn, còn phu nhân cái rắm."
"Nếu như để cho quản gia nghe thấy những lời này, nhất định ngươi sẽ bị phạt."
"Nghe thấy thì nghe thấy. Ta thấy Tướng quốc chỉ coi cô nương là muội muội, là chính quản gia suy nghĩ nhiều. Hơn nữa không phải lúc trước Tướng quốc để cho cô nương đi tìm Âu Dương công tử sao?"
Đang nói thì thấy Hạ quản gia đẩy cửa bước vào. "Tại sao bốn người các ngươi lại thế này? Cũng bị Âu Dương công tử kia điểm huyệt sao? Cô nương đâu?"
Hạ quản gia vừa giải huyệt cho mấy người vừa nói.
Một ảnh vệ biện hộ: "Cô nương ở bên trong, hẳn là không có chuyện gì. Quản gia, người đi hơn nửa ngày, hẳn là bắt được rắn rồi?"
Quản gia vuốt chòm râu bạc: "Các ngươi canh giữ ở ngoài này trước, ta vào xem cô nương."
"Cô nương, lão hủ đã nhìn qua tất cả rắn độc trong tay thương nhân ở trấn này, con này chính là độc nhất."
Hạ quản gia đưa giỏ trúc trên tay ra, bên trong là một con rắn toàn thân trắng muốt đang thè lưỡi.
A Tử nhìn, vừa ý cười: "Quản gia, ông vất vả rồi. Nhưng mà nhất định không được để cho tên Âu Dương kia biết, hiểu chưa?"
Quản gia gật đầu: "Cô nương đã dặn, lão hủ nhất định sẽ tuân theo."
"Nghe nói chúng ta cũng kinh doanh đồ gỗ?"
Âu Dương Khắc ở phòng bên cạnh phòng của A Tử, để cho đám cơ nhân tiếp tục tìm kiếm Dương Khang.
Không lâu sau nhận được tin tức Dương Khang đang ở giữa chợ mãi nghệ, bên cạnh hắn còn có một cô nương mặc áo đỏ.
Khi Âu Dương Khắc đuổi tới chợ thì mọi người đã tản đi, Dương Khang và Mục Niệm Từ đang nhặt những đồng tiên trên mặt đất.
Một nén bạc cực lớn xuất hiện trước mặt, Dương Khang ngẩng đầu lên nói: "Cảm ơn..."
Âu Dương Khắc cười vô cùng cung kính: "Dương công tử, đã lâu không gặp, thương pháp thật lợi hại, thật hăng hái."
Dương Khang thấy là Âu Dương Khắc, kéo Mục Niệm Từ đi. Âu Dương Khắc bảo đám cơ nhân tiếp tục đi theo còn hắn thì thì lại đi dạo các hiệu thuốc một vòng. Trở về khách điếm điều phối thuốc xong thì giao cho mấy ảnh vệ ngoài cửa: "Đây là thuốc giảm đau bụng của cô nương nha các ngươi, nhanh đi sắc cho nàng uống."
Thấy mấy người kia đưa mắt nhìn nhau, Âu Dương Khắc nói: "Nếu không các ngươi có thể đi xin chỉ thị của cô nương nhà các ngươi trước, xem cô nương nhà các ngươi có uống thuốc này hay không."
Dứt lời lập tức trở về phòng của mình, tự viết một bức thư cho Hoàng Nhan Hồng Liệt, sai người đưa đến Vương phủ.
A Tử đang nghiên cứu xem nên dùng con rắn độc kia thế nào thì ảnh vệ báo lại: "Âu Dương công tử đưa thuốc đến, nói là để giảm đau bụng cho cô nương, xin hỏi cô nương...."
"Ném hết đi cho ta!"
"Dạ."
Ảnh vệ vừa mới xoay người đi lại bị A Tử gọi lại: "Quay lại!"
"Cô nương còn gì sai bảo?"
"Lấy ra ta nhìn một chút." A Tử mở bọc giấy ra, thấy mấy vị thuốc quả thực đều là để giảm đau bụng liền để cho ảnh vệ đi sắc.
A Tử biết độc của mình không phải chỉ dựa vào mấy vị thuốc là có thể giải được, đại khái Âu Dương Khắc là muốn ổn định độc tính trước, đợi trở lại Bạch Đà Sơn sẽ lại tìm cách giải độc.
"Họ Âu Dương kia, ngươi dựa vào cái gì cho rằng bản cô nương sẽ trở về Bạch Đà Sơn với ngươi?" A Tử nắm chặt tay, không ngờ vừa mới tức giận cổ họng đã nóng lên, một ngụm máu đỏ sậm phun ra.
Lúc nàng vận công điều hòa lại thì ảnh vệ đưa thuốc tới, thấy bên miệng A Tử có vết máu liền lén lui ra ngoài.
Hạ quản gia đã đi về phía nan để thu mua đồ gỗ, mấy ảnh vệ thương lượng xong, cảm thấy chuyện này nên bẩm báo cho Âu Dương công tử.
"Cái gì? Thổ huyết rồi sao?"
Âu Dương Khắc đang viết chữ, giọt mực rơi xuống lan ra trang giấy.
Đến khi Âu Dương Khắc đến phòng A Tử thì nàng đang bịt mũi uống thuốc. "Mùi vị thuốc này thật kì lạ, Âu Dương Khắc, ngươi tới giám sát ta uống thuốc sao?"
Âu Dương Khắc đưa mứt quả trong tay ra: "Ta sợ nàng ngại đắng nên đưa mứt quả đến cho nàng."
A Tử khinh thường nói: "Ta không phải trẻ con, ăn cái kia làm gì."
Âu Dương Khắc cười: "Đến đây, để ta bắt mạch thử."
A Tử vô cùng miễn cưỡng vươn tay, khi Âu Dương Khắc đưa ngón tay áp vào mạch của nàng, nàng không khỏi rùng mình.
Âu Dương Khắc nói: "Sao vậy?"
"Sao sao cái gì, có người ngón tay lạnh như người chết, còn không cho người khác rùng mình một cái sao?"
Bắt mạch xong, Âu

Xem tiếp: Chương 24: Chương 22