A Tử Ở Bạch Đà Sơn Chương 19: Chương 19
Chương trước: Chương 18: Chương 18
Ngày hôm sau, khi A Tử lấy Thần Mộc Vương Đỉnh ra để luyện công thì Âu Dương Khắc ở bên cạnh nhìn rất lâu.
Đừng nhìn không cũng không tốt cho nên liền mở miệng nói nhảm.
"Lá Minh Linh Chá còn đủ dùng không? Ta lại bảo người lên núi tuyết lấy một chút nhé?"
"Nếu được vậy thì tốt."
"Băng tằm này là trùng độc ngàn năm khó gặp, xem ra Hóa Công Đại Pháp của muội muội sắp có thể luyện thành rồi." Âu Dương Khắc nói xong, thừa dịp A Tử nhắm mắt luyện công thì đưa bàn tay của mình vào trong Thần Mộc Vương Đỉnh. Băng tằm trải qua nhiều ngày uống máu người đã trở nên vô cùng khát máu, nhìn thấy ngón tay thì lập tức cắn.
Âu Dương Khắc nhịn đau, không một tiếng động nói: "Vậy thì ta sẽ không quấy rầy muội muội luyện công nữa." Dứt lời nhanh chóng trở về phòng của mình.
Âu Dương Khắc dùng thuốc giải độc của mình để ổn định lại độc tính sau đó sai người mua một đống dược liệu tới, trước sau điều phối bảy tám phương thuốc, cuối cùng cũng có thể giải độc. Từ nhỏ hắn đã lớn lên trong độc, thân thể không giống với Vương Xử Nhất kia, nếu như để cho lão đạo sĩ kia dùng thuốc khong đúng đường thì rất có khả năng sẽ trở thành họa vô đơn chí.
Vừa rồi trúng độc, toàn thân đều mất đi cảm giác, chỉ có vết thương cảm thấy đau nhức đến tận tâm can. Nghĩ đến A Tử ngày nào cũng phải chịu khổ như vậy, Âu Dương Khắc càng cảm thấy hối hận khi cho nàng lá của Minh Linh Chá.
Bận rộn nửa ngày, Âu Dương Khắc để phương thuốc vào trong ngực rồi đến gặp Dương Khang ở tửu lâu đã hẹn trước.
Dương Khang cầm phương thuốc nhìn một chút: "Ta đưa phương thuốc này về cho sư thúc sau đó sẽ theo ngươi trở về."
"Tiểu Vương gia quả nhiên là anh hùng hào kiệt biến tiến biết lui, tại hạ bội phục."
Trên gương mặt chán nản của Dương Khang tràn đầy châm chọc: "Hừ, Âu Dương công tử, lúc này ngươi lập được công lớn, phụ thân ta sẽ càng nể trọng ngươi hơn rồi."
"Nào có, tại hạ phân ưu cho Vương gia và Tiểu Vương gia, không dám lười biếng."
Lúc Dương Khang trở về đưa phương thuốc thì Âu Dương Khắc trở lại khách điếm nhưng lại không thấy A Tử . Tiểu nhị nói: "Có người đưa một phong thư đến, nói mời A Tử cô nương đến rừng trúc ngoài thành gặp mặt."
Âu Dương Khắc đuổi đến rừng trúc chỉ thấy A Tử ngồi đối diện một người, sắc mặt trắng bệch không ngừng ho khan. Lại gần thì thấy chính là Tướng quốc của Đại Lý, Cao Dục.
Còn chưa đợi Âu Dương Khắc nói chuyện thì Cao Dục đã run rẩy đưa tay chỉ vào hắn nói: "Âu Dương công tử, ngươi đã đáp ứng với ta chuyện gì hả?!"
Âu Dương Khắc mang vẻ mặt vô tội cười cười: "Tại sao Cao Tướng quốc lại nói như vậy? Tại hạ đã đáp ứng người chuyện gì sao?"
Cao Dục lại ho khan mấy tiếng: "Lúc trước khi ta để ngươi đưa A Tử đi, ngươi nói sẽ chăm sóc nàng thật tốt.... Nhưng mà hiện tại ngươi lại để cho nàng luyện loại công phu tự hại mình này sao?"
A Tử nói: "Hóa Công Đại Pháp này là do ta tự muốn luyện, không liên quan gì đến hắn."
"Muội muội... Ta gần đất xa trời, kéo dài hơi tàn từ phương Nam chạy đến phương Bắc này chỉ muốn trước khi chết nhìn thấy muội sống bình an vô sự... Nhưng mà, muội vậy mà lại...." Cao Dục nói xong lại bắt đầu ho khan, thở gấp, thở hổn hển mà lại không thở được.
Người Cao Dục mang theo ngoại trừ người đánh xe ra thì chỉ có ba người, một người là quản gia, một người là người lúc trước đến Thiên Long Tự khám xét, Tướng quân Cao Viễn, hắn vốn là người của Cao gia, xem ra là từ quan đi theo Cao Dục. Một người còn lại chính lại đại phu, lúc này thấy Cao Dục ngất đi, mọi người vậy mà lại không hề hoảng loạn. Đại phu kia ung dung lấy túi châm ra liên tiếp châm xuống, Cao Dục tỉnh dậy.
Lúc trước khi A Tử rời khỏi Đại Lý thì Cao Dục nói hắn không sống được quá nửa tháng nhưng mà qua hai tháng vậy mà hắn lại có thể tìm đến đây. A Tử thấy dáng vẻ hấp hối của hắn trong lòng cũng có mấy phần khó chịu. Người này nhốt mình trong phủ tướng quốc đúng là rất đáng ghét nhưng mà về sau cũng thả mình ra, thấy hắn tuổi trẻ mà đã phải chết cũng rất đáng thương.
"Được rồi, thù của Liễu Trần ta sẽ không tìm ngươi để báo nữa nhưng mà Hóa Công Đại Pháp này là chuyện của ta, không ai trong số các ngươi có thể xen vào."
Sắc mặt của Cao Dục từ trắng biến thành vàng rồi lại biến thành đen, tiếng nói chuyện càng thêm yếu ớt: "Muội muội, ở Trung Đô hay Lâm An ta đều có nhà cửa và cửa hàng, Hạ quản gia sẽ nói rõ ràng cho muội."
"Ta cũng không cần nhà cửa và của hàng của ngươi...." A Tử ngập ngừng nhìn Hạ quản gia ở bên cạnh chăm sóc hắn, ông lão kia đang dùng vẻ mặt chính nghĩa nhìn mình, ánh mắt vô cùng kiên nghị gióng như đang nói "muốn cũng phải lấy mà không muốn cũng phải lấy". A Tử trợn trắng mắt, ông lão kia cũng không hề chớp mắt một chút.
"Ta chỉ là muốn đến thăm muội một chút... Tâm nguyện đã xong... Hiện tại, cũng nên trở về nơi của ta rồi...." Cao Dục nhìn bầu trời xanh biết trên cao, cười yêu ớt.
Không biết tại sao Âu Dương Khắc cảm thấy lửa giận xông thẳng lên đỉnh đầu, tiến lên giữ chặt A Tử lôi đi.
Một mạch ra khói rừng trúc, A Tử vùng thoát khỏi hắn: "Ai cho phép

Xem tiếp: Chương 20: Ngoại Truyện