1 Kể câu chuyện này, là vì cậu bé đó là người mà ta từng yêu, cậu ấy tên A Thiệp.
Năm đó Lý Đang lên làm long đầu lão đại, hắn mới 27 tuổi, vì ta và hắn luôn vào sinh ra tử với nhau cho nên tất nhiên ta cũng được hắn đề bạt, trở thành nhị đương gia của Đông Hưng.
2 Lơ đễnh xoay người, lại nhìn thấy Lý Đang đang đứng trước cửa sổ lầu hai, mặc áo ngủ, hai tay bỏ vào túi, cũng đang nhìn theo hướng của ta.
Ta do dự chốc lát, liền đi về hướng gara, lái xe ra, Lý Đang cũng gọi điện vào.
3 A Thiệp tỉnh lại, là sáng sớm ngày hôm sau. Lý Đang thật sự kéo Tiểu An đi đánh bóng. Ta không rời khỏi đây một bước, chỉ kêu người đi đến nhà A Thiệp đi đưa đồ ăn cho Tiểu An mà cậu ấy luôn khắc khoải, cũng chuyển lời cho Tiểu An nói A Thiệp không sao.
4 Ta nhớ hôm đó ta không có mặt mũi gặp A Thiệp, dẫu sao Lý Đang là bạn của ta, dẫu sao lần đầu tiên đưa cậu ấy đến gặp Lý Đang người đó là ta. Ta muốn đi vào nhưng bị Lý Đang ngáng lại.
5 Ta không kiềm chế được nữa, một phát kéo cánh tay A Thiệp lại, không để cho cậu ấy tiếp tục nữa, ta nói với Lý Đang: “Lý Đang, cậu đủ rồi!”
Lý Đang nhìn ta, hắn trước giờ chưa từng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, giống như ta đã đoạt đi một món đồ cực kì quan trọng của hắn.
6 Ta đối với A Thiệp, từ lúc đầu, có thể chỉ là thương tiếc, hoặc giả có thể nói, không muốn cậu ấy trở thành vật chứng cho sự tàn nhẫn của người anh em ta.
7 Đôi chân ta không tự chủ mà bước về phía A Thiệp. Quả nhiên cậu ấy đang ngồi ở sân vận động, nhìn bạn học chơi bóng rổ. Ta chậm rãi đi qua, ngồi phía sau cậu ấy, cậu ấy ngang nhiên không phát hiện ra ta.
8 A Thiệp mặt trắng bệch, nằm trên giường của Lý Đang, yếu ớt cực kì. Lý Đang đứng trước cửa sổ, đã lâu lắm rồi. Bác sĩ Tiểu An đem treo chai nước biển xong, dịch thể đang từng giọt từng giọt chảy vào trong A Thiệp.
9 Câu nói đó của Lý Đang, chỉ có mình ta nghe thấy. A Thiệp lại ngủ mê hai ngày nữa mới tỉnh lại, nhưng lại ho khan không ngừng. Lý Đang cuối cùng chịu đưa cậu ấy đến bệnh viện chính quy, chẩn đoán ra, cậu ấy bị bệnh phổi.
10 Bác sĩ Tiểu An dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, nhìn thấy bình rượu trên đất. Hắn bất động rồi. Ta nói: Tiểu An, nhanh lên. Tiểu An nói: Cứ để hắn như vậy đi, có lẽ hắn kiềm nén đã quá lâu rồi.
11 Ta ngồi ở trên ghế dài của bệnh viện, Lý Đang đứng ở cửa sổ nhìn vào. Hai tay của hắn buông thỏng, tay áo vén lên, ta thấy được gân xanh nổi lên trên tay hắn, cùng một vết máu, là máu của A Thiệp.
12 Hành động đó của A Thiệp, đều ảnh hưởng lớn đến cả ba chúng ta. Lý Đang đã rất lâu không có yên lặng như thế, ta cùng Tiểu An đau lòng không thôi. Ta càng tự trách mình hơn, kỳ thật, ta một mực ở bên cạnh hắn, lại không có ngăn lại được một chuyện gì cả.
13 Ta nhớ được buổi tối hôm đó chúng ta hẹn nhau uống rượu, nhưng mà chậm chạp không thấy Lý Đang đến. Ta và Tiểu An ngồi ở quán bar chúng ta thường đi, Tiểu An trêu chọc cô bồi bàn ở bên cạnh.
14 Lý Đang hiển nhiên đã khôi phục lại sức sống, bắt đầu từ lúc A Thiệp cứu hắn. Nhưng điều ra lo lắng không phải chuyện này, mà là Ly Đang lần này nhưng là bị người khác bán đứng, mà người muốn giết hắn sẽ không từ bỏ ý đồ như thế.
15 Ta và Lý Đang đơn thương độc mã đi vào lãnh địa của Hồng Tinh, rất mạo hiểm. Chỉ là, lúc ấy, hắn và ta đều không cố kỵ những chuyện này, trong lòng chúng ta chỉ nghĩ đến mỗi A Thiệp.
16 A Thiệp vẫn luôn không có hoàn toàn thanh tỉnh, ngoại trừ “Vì sao”, ta chưa từng nghe cậu nói nhiều hơn một câu. Ta bắt đầu sợ hãi, ta sợ cậu sẽ tự làm mình bị thương.
17 Lý Đang cẩn thận đặt A Thiệp ngồi trên cái ghế ở hoa viên, đắp trên đùi cậu một tấm thảm. Hắn nhìn chằm chằm vào A Thiệp, A Thiệp nhắm mắt lại.
“Em có thể không nhìn tôi, em có thể không để ý tới tôi.
18 Nửa năm sau, mọi chuyện đều trở lại như trước đây. Đông Hưng và Hồng Tinh vẫn không ngừng tranh đấu, không ngừng sống mái với nhau. Lý Đang tiếp tục làm vị trí lão Đại của hắn, thậm chí tiếp tục bắt đầu tìm một ít cậu trai trẻ.
19 Lúc A Thiệp nhìn thấy Lý Đang, ánh mắt của cậu dừng lại thật lâu, một phút này, ta đột nhiên có loại cảm giác kì lạ. Ánh mắt đó, có gì đó trong ánh mắt đó, dường như đã thay đổi một chút, cái cảm giác này khiến cho ta bị mê hoặc trong chốc lát, nhưng ngược lại, ta lại khôi phục lại khi nhìn đến nhìn thấy sự hưng phấn trong mắt cậu.
20 Ngày đó, lúc đó đã khuya rồi, ta như cũ ngốc ở bên ngoài, một chút buồn ngủ cũng không có. Ta cũng không ngại A Thiệp yêu Lý Đang, ta càng sẽ không vì vậy mà ghen ghét Lý Đang.