41 Chương 41 SÁT THỦ Khi Thường Ngọc Thanh trở lại trong phủ thì trời đã tối đen, thị vệ trong phủ đã sớm chuẩn bị xong cơm chiều chờ ở đó. Thường Ngọc Thanh ăn được mấy miếng, đột nhiên nhớ tới A Mạch, liền hỏi thị vệ: “Nữ nhân kia chắc là chịu ăn cơm uống thuốc chứ?” Thị vệ nghe vậy thì sửng sốt, rồi cung kính đáp: “Thưa vâng, lão bà tử nói nàng thật ra rất phối hợp.
42 Chương 42 TÂM TÌNH “Cái gì? Ngươi cho nàng đi giết…” Thôi Diễn tựa hồ như muốn nhảy dựng lên, Thường Ngọc Thanh lạnh lùng thoáng đưa mắt nhìn, miễn cưỡng áp chế kẻ hồ đồ kia, Thôi Diễn theo bản năng nhìn lướt qua bốn phía, sau đó dùng ánh mắt bất khả tư nghị(1) nhìn Thường Ngọc Thanh, thấp giọng hỏi: “Đại ca, chẳng lẽ ngươi thật sự có…… có tâm tư đó sao?” Thường Ngọc Thanh thản nhiên đáp: “Ngươi cảm thấy thế nào?” Thôi Diễn khó xử, cân nhắc suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng dậm chân một cái, nói thật rõ ràng: “Đại ca, tuy nói ta cũng có chút, có chút không ưa hắn ta, nhưng dù sao chúng ta đều cùng là quân nhân của một nước, sao có thể làm cái chuyện đâm lén sau lưng này được! Đại ca, phương pháp này của ngươi không được, để ta đưa nàng trở về!” Thôi Diễn nói xong liền xoay người rời đi, lại bị Thường Ngọc Thanh giật giọng gọi lại.
43 Chương 43 GẶP LẠI A Mạch vội vàng cảm kích gật đầu, chậm rãi đi vào cửa viện. Bước dọc trên đường, A Mạch đi từng bước một thực trầm ổn, không khẩn trương, không bối rối, không kích động, không phẫn nộ, không …… Vốn tưởng rằng trong lòng sẽ là sóng to gió lớn dồn dập, thế nhưng đến khi đứng trước cánh cửa kia, nàng mới phát hiện ra trong lòng nàng là một sự bình tĩnh đến dọa người, một sự bình tĩnh đến kỳ dị.
44 Chương 44 THOÁT THÂN “Người Bắc Mạc?” phản ứng của A Mạch có chút ngây ngốc, thì thào hỏi Trần Khởi: “Huynh là người Bắc Mạc? Còn muội? Muội là người nước nào?” Nhìn phản ứng như vậy của nàng, trong lòng Trần Khởi đau nhức, nhưng anh ta cũng không có cách nào trả lời vấn đề này của nàng.
45 Chương 45 KHIÊU KHÍCH Đại đa số thị vệ đều theo Thường Ngọc Thanh phi ngựa hướng về phía thành phủ, chỉ để lại một thị vệ đang mang theo A Mạch trên ngựa và một người khác ở lại.
46 Chương 46 DƯỚI TÀNG CÂY Chu Chí Nhẫn cả giận nói: “Thằng ranh Thiệu Nghĩa chỉ với mấy ngàn kỵ binh mà dám cuồng vọng đến thế, dám nhục mạ hoàng sứ cùng quân uy của ta, ta thấy hắn ta đúng là chán sống rồi!” Thường Ngọc Thanh lại cười lạnh một tiếng, nói: “Sợ không phải là Đường Thiệu Nghĩa cuồng vọng, kỵ binh trong tay anh ta cùng lắm cũng chỉ khoảng hai ngàn, dám làm nên loại khiêu khích này, đương nhiên là phía sau còn có người chỉ đạo.
47 Chương 47 TÚI BẢO BỐI A Mạch càng thêm cẩn thận, chỉ dùng tay để bới đất, cuối cùng lôi lên một chiếc túi rất lớn. Do bị chôn rất lâu trong đất nên màu sắc của chiếc túi đã có chút phai nhạt, nhưng vải dệt không biết được chế tạo từ chất liệu gì mà rất chắc chắn và trơn mịn, chôn trong đất đã hơn ba mươi năm, mà lại không hề có chút dấu hiệu hư hỏng nào.
48 Chương 48 HỒ LY A Mạch dừng lại một chút, bình tĩnh trấn định lại tinh thần, xốc rèm cửa tiến vào bên trong. Tuy là nhà ngói, lại xoay về hướng bắc, nhưng ánh sáng trong phòng so với bên ngoài vẫn ảm đạm hơn rất nhiều, mắt A Mạch phải mất một lúc mới thích ứng được mà nhìn rõ cảnh vật bên trong, song cũng không thấy thân ảnh của Thương Dịch Chi đâu, đang buồn bực thì chợt nghe thấy một giọng nói từ trong buồng truyền ra: “Vào trong buồng này đi.
49 Chương 49 TIỆC RƯỢU A Mạch cùng Trương Nhị Đản ngủ không biết trời đất là gì, mãi đến khi trời tối, Đường Thiệu Nghĩa phải cho thân binh đến gọi mới tỉnh lại.
50 Chương 50 DIỆU KẾ A Mạch hiện tại làm gì cũng rất khó khăn, động không dám động, nói không dám nói, vốn định giả vờ lè nhè nói mấy câu của kẻ say, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không biết phải nói cái gì cho tốt, hơn nữa lại sợ bị Thương Dịch Chi nhìn ra sơ hở.
51 Chương 51 TƯ OÁN Về đến núi Tây Trạch, phó quan doanh Hắc Diện đang cho binh lính thao luyện, nhìn thấy Lục Cương dẫn A Mạch trở về, trên mặt đầu tiên là hiện lên một tia kinh ngạc, rồi ngay lập tức biến thành một vẻ khinh bỉ không buồn che dấu.
52 Chương 52 THẬT GIẢ Thôi Diễn nhịn không được hỏi: “Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?” Thường Ngọc Thanh đi đến bên cạnh bàn cầm lấy tấm bản đồ địa hình quan sát rồi nói: “Chúng ta không nên nóng nảy, truyền lệnh xuống dưới, tìm chỗ hạ trại, trước mắt không cần xâm nhập vào trong núi.
53 Chương 53 LỘNG KẾ Thôi Diễn vẫn nửa tin nửa ngờ, Thường Ngọc Thanh không nói thêm nữa, xoay người trở về đại trướng. Lúc này, Khương Thành Dực đang nhoài người ra trên bàn, tiến hành tham chiếu, sửa chữa, chỉnh lý lại bản đồ sa bàn địa hình, thấy Thường Ngọc Thanh từ bên ngoài tiến vào, không khỏi ngẩng đầu hỏi: “Không cần phái người đi xem thật sao, tướng quân?” Thường Ngọc Thanh không nói, đi đến trước sa bàn, nhìn dấu hiệu Ủng Thúy Sơn trên sa bàn đến ngây người.
54 Chương 54 QUÂN NHÂN Lục Cương không ngốc, mặc dù A Mạch chưa nói xong, nhưng anh ta cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng. Theo hướng Tây, là đi sâu vào trong dãy núi Ô Lan, cũng là hướng mà tướng quân cùng quân sư muỗn dẫn dụ thát tử đến.
55 Chương 55 ĐỒNG CHÍ A Mạch cõng Trương Nhị Đản trên lưng đi theo đường núi được một đoạn, bóng đêm càng lúc càng trở nên dày đặc, trước sau đều không nghe thấy chút âm thanh nào, ngay cả Trương Nhị Đản trên lưng cũng yên lặng.
56 Chương 56 DƯƠNG MẶC Thôi Diễn được người nâng lên đưa đến trước mặt Thường Ngọc Thanh, vết thương trên cổ anh ta bị băng vải quấn thật dày, muốn nói mà không ra lời.
57 Chương 57 (1) BỎ QUA Trong trận chiến tại Sư Hổ Khẩu, đội thứ hai của thất doanh quân Giang Bắc lưu lại ngăn trở quân địch, trong nửa ngày đã giết được ba trăm quân địch, sáu mươi bảy tráng sĩ trong đội đã hy sinh oanh liệt, đội trưởng Dương Mặc trên người chịu bảy vết thương, bị chém đứt một cánh tay, dựa vào vách núi mà chết, đến lúc chết đao cũng vẫn chưa từng rời khỏi tay.
58 Chương 58 GIƯƠNG CUNG Thường Ngọc Thanh một đường đuổi sát A Mạch đến đây, sau khi đẩy ngũ doanh của quân Giang Bắc vào Bình Gia Ao, lại không nóng vội muốn tiến vào, mà chỉ trú binh ngoài cốc khẩu, không thèm để ý chút nào đến sự khiêu khích của quân Giang Bắc… Sáng sớm ngày hôm đó, phó tướng liền đến báo rằng lại có tướng địch khiêu chiến, Thường Ngọc Thanh không buồn ngẩng đầu, chỉ lạnh giọng nói: “Không phải để ý tới chúng.
59 Chương 59 QUÂN LỆNH Theo sử sách ghi lại thì đây là một trận chiến cực kỳ hỗn loạn, đầu tiên là đội trưởng, Mạch soái, lĩnh năm trăm tàn binh dẫn dụ thành công đại quân Bắc Mạc của Thường Ngọc Thanh bôn ba hơn một ngàn dặm tới Bình Gia Ao, sau đó là Thành Tổ, chủ soái quân Giang Bắc, dấn thân vào chỗ nguy hiểm, kích động Thường Ngọc Thanh liều lĩnh đưa quân xâm nhập vào sâu bên trong, sau đó là Đường Thiệu Nghĩa dùng hai ngàn kỵ binh từ phía sau bất ngờ tập kích đại doanh quân Bắc Mạc… Thông thường thì chiến dịch đến đây cũng nên kết thúc, đáng tiếc thống soái song phương chỉ huy trận này lại không phải là những người phúc hậu như thế.
60 QUYỂN THỨ BA Thả phóng ca đạp thanh xuân chính hảo (Cứ cất cao giọng hát mà bước qua tuổi thanh xuân) Chương 60 THÂN CHINH Bắc Mạc, năm Thiên Hạnh thứ tám, tiểu hoàng đế Bắc Mạc không để ý đến sự phản đối của triều thần, tự mình dẫn hai mươi vạn quân ngự giá thân chinh.