21 Tôi ko tài nào ngủ típ được vì thấy rất là nóng bức, khó chịu. Đã vậy hình như cái giường hôm nay nó còn chứa thêm ai nữa hay sao ấy mà chật chội kinh khủng khiến tôi ko tài nào xoay người được.
22 Vừa kết thúc lễ khai mạc hội trại là tôi lẻn vào lều một mình ngồi. . . tập hét (óa nhầm, tập hát). Cứ tưởng mọi việc sẽ được êm xui tốt đẹp ai dè. . .
23 Cuối cùng thì hội trại cũng đã kết thúc thành công tốt đẹp. Mọi chuyện lại trở về với quỹ đạo của nó. Và tất nhiên là ngôi nhà của "chúng tôi" cũng lại xảy ra những chuyện đau đầu.
24 Hôm nay là ngày biểu diễn của DB vì vậy bọn họ trông ai cũng căng thẳng và khẩn trương. Còn ngoài đường thì khỏi phải nói, fan hâm mộ, nhà báo, người của đài truyền hình đứng đông nghìn nghịt, xếp thành hàng dài.
25 Lớp chúng tôi lại vừa có thêm một học sinh mới. Một cô bé rất rất dễ thương và cũng đến từ Mĩ. Người này thì cả tôi, Bi và Jung Hoon đều biết rất rõ, đó là Moon Geun Young-bạn thân của tôi từ hồi cấp 2.
26 Từ lúc tôi bước chân vào nhà của DB thì chưa một ngày được sống yên ổn. Vậy mà hôm nay lại được thảnh thơi, nhàn hạ thế này thì thật là một điều lạ hết sức.
27 Tôi ko phải là một đứa ham để ý đến chuyện của người khác và nhất là người đấy còn là Max. Tuy nhiên đây là một trường hợp ngoại lệ. Ko mún để ý cũng phải để ý bởi vì anh ta đã phơi bày cái bộ mặt hết sức "thê thảm" của mình cả tuần ở cả ở trường và ở nhà.
28 Cánh cửa đã khóa trái, và chúng tôi bị nhốt. Hay thật! Tôi mà biết đứa ngốc nào đã làm chuyện này thì. . . Tên Max đang loay hoay tìm cách thoát ra ngoài.
29 Từ sau khi cái vụ kia xảy ra thì hình như thái độ của mọi người trong nhà bỗng trở nên lạ thường. Đầu tiên là Uno và Xiah, một người thì bám sát tôi, người còn lại theo Max, nhất quyết là ko cho chúng tôi được đến gần nhau.
30 . . SoledadIt's a keeping for the lonelySince the day that you were goneWhy did you leave me?SoledadIn my heart you were the onlyAnd your memory lives onWhy did you leave me?Soledad.
31 Hero. Một cuộc họp khẩn cấp được mở ra, ngay bây giờ, tại phòng khách, tất cả mọi người đều có mặt. Mặc dù đã đọc xong bức thư của Jenny nhưng bọn nó vẫn cứ lặng thinh.
32 Đang ngủ ngon giấc thì tôi bỗng bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa. Chắc là "ông Hai già" bỏ quên thứ gì roài chứ hem chạy đâu hít. Có “key” thì tự mở cửa vào đi còn bày đặt nhấn chuông, làm hỏng cả giấc mơ đẹp của người ta.
33 Dạo này hem bít cóa chiện gì xảy ra mà bọn DB làm loạn cả trường lên, còn con nhỏ Jenny thì biến đâu mất dạng. Ko đi học đã đành lại còn tắt lun cả di động, ko tài nào liên lạc được.
34 Hero. Vừa bước vào nhà tôi đã “**ng” ngay phải bọn Max. Linh cảm mách bảo sẽ có chuyện chẳng lành. Cứ nhìn bọn nó lúc này xem, cứ như là muốn …”ăn tươi nuốt sống” tôi vậy.
35 Hero. -Jenny giận thiệt roài!làm sao bi h?-Uno nhăn nhó. . -Có trời mới biết!Con gái giận trông dễ sợ quá-Mic nhún vai-Đành chờ vậy, dù gì cũng còn 1 tuần nữa chớ mấy.
36 Một kết quả ko lấy gì làm hay ho:phương án một. Tức là tôi phải quay lại cái… “***g chim” ấy với những người giả dối, bề ngoài thì cung kính, tươi cười nhưng bên trong là một âm mưu ko thể lường trước được, ko biết lúc nào mình sẽ bị họ đạp qua một bên.
37 Vì vẫn chưa nghĩ ra được là phải bắt Mic làm gì nên tôi “tạm tha” cho anh ta (nhưng ko lâu đâu!)Tạm gác qua chuyện đó, bi h điều cần nhất là ko bít phải “chăm sóc” cho ông bố Xiah của tôi thế nào đây?Hồi nào đến h tôi toàn được người ta chăm sóc chứ chưa làm ngược lại bao h.
38 Khi tỉnh dậy thì trời đã tối. Vậy là chúng tôi đã ngủ gần 6 tiếng đồng hồ!Ngủ quên cả giờ giấc, quên cả ăn, nên giờ thức dậy cái bụng nó biểu tình khiếp!.
39 Chưa đợi tôi trả lời, Xiah đã chuẩn bị mọi việc xong xuôi đâu đó cho cuộc picnic mất rồi. Anh ta nhét một cái ba lô đầy nhóc bánh, kẹo, đồ hộp, truyện tranh (nhí nhảnh thấy sợ)….
40 Mic. Trong căn phòng cao cấp nhất của một khách sạn 5 sao diễn ra một cảnh tượng hết sức quái dị. Max thì đi tới đi lui, vòng qua vòng lại, trong căn phòng ko có chỗ nào là “thiếu vắng” bước chân của cậu ta.