1 Bảo Ngân chạy ra sau khuôn viên cô nhi viện, cô bé thực sự yên tĩnh một mình nơi đây.
Cô bé lấy tay che mắt, ánh nắng cũng đạt đến độ gay gắt của giữa trưa hè.
2 Đường về nhà hôm nay khá vắng vẻ, trông như không có một bóng người.
Ánh nắng trải dài sau từng bước chân của Bảo Liên, tuy vậy ánh nắng không đến nỗi quá gay gắt, hay chỉ mình cô cảm thấy thế vì tâm trạng tốt khi được điểm tốt môn Sinh học nhỉ? Dù gì đó cũng là một trong những môn cô mà thích nhất mà!
Cô nhìn cái bóng của mình, rồi cười, đôi lúc tự đạp lên rồi nhún nhảy.
3
Bảo Liên đứng trước cửa, cô cứ dằn vặt mãi không biết có nên chạy sang nhà người ta "xin" lại cặp không.
Sau một hồi dằn vặt bản thân, cô quyết định ở cửa ra ngoài thế giới ngoài kia.
4 Bảo Liên đi chậm. . . .
Không phải vì cô có nhiều điều suy nghĩ,
Mà là vì. . . cô đau chân.
Cô đứng trước hiệu sách, tâm trạng có phần không vui vì vừa bị điểm kém môn Văn.
5 Trời trưa nắng nóng hơn thường ngày, nói không chừng nếu một con gà đang đẻ trứng thì con của nó có thể thành món trứng chiên vô điều kiện.
Ước mơ lớn nhất của mọi ngày hè: Một cơn mưa rào.
6 Có những mối tình, tựa như những cái nắm tay rất nhẹ, chạm vào nhau rồi vội vã buông ra, chỉ lưu lại nơi ngón tay một cảm giác trống vắng đến hoang hoải và một chỗ trống nơi trái tim.
7 Sáng sớm Chủ Nhật trong lành hiện lên qua ánh nắng xuyên qua màn rèm.
Cô có thể nhìn thấy một vệt sáng cắt ngang khung cửa sổ, mặt trời đã ló rạng và bình minh đang hiện hữu, một ngày để bắt đầu những mong manh mau qua.
8 Ngay khi hoàng hôn vừa tắt, trên bầu trời bao la, hàng nghìn hàng vạn những ngôi sao nhấp nháy. Chỉ có ngôi sao Bắc Đẩu là sáng nhất, đứng kiêu hãnh một mình như một thiếu nữ đẹp giữa bức tranh trời thu.
9 Quá nhục nhã với số phận hiện tại, cô liều nghĩ quẩn.
Cô cầm con dao trên tay, rồi cô lại nhìn xuống cổ tay mình.
Một chút đau thôi, rồi cô sẽ chết.
10 Một chiếc xe màu đen dừng lại trước cổng nhà cô. Từ trong xe bước ra một bóng dáng nam nhân thân thuộc. Giống hệt cái bóng người mà cô luôn thương nhớ.
11 Cô mệt mỏi thả tầm nhìn ra ngoài nơi xa xăm vô định.
Ánh mắt lắng sâu một nỗi buồn khó nói, khó tả.
Nơi cô nhìn có những tòa nhà vụt qua, có những đám mây trắng xinh đẹp nô đùa, có màu trời xanh thẫm mà cô thích nhất.
12 -Hôm nay, chúng ta ra ngoài chơi đi.
Ánh mắt cô chợt sáng rực lên như đèn pha ô tô.
-Đi đâu vậy?
-Đi công viên chơi. - Anh cười, cười cái điệu bộ trẻ con của cô.
13 Bảo Liên ngồi trên xe, cô mở cửa sổ ở mức vừa, yên bình cảm nhận cái lành lạnh của mùa đông.
Môi cô mỉm cười nhiều lần, không biết vì lý do gì, không biết vì cô suy nghĩ gì trong đầu, chắc hẳn là vì một điều gì đó rất vui, làm lay động khoé môi anh đào của cô.
Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Teen
Số chương: 115