1 Tớ không định giới thiệu nhân vật đâu vì cũng ít người mà! Nhưng thôi, cứ giới thiệu qua cho mọi người đọc dễ tưởng tượng! Hì hì!
Ông bà Khổng : là nhà quý tộc đã hết thời, luôn muốn tìm cách để lấy lại hào quang đã qua, không từ thủ đoạn gì kể cả hi sinh con ruột.
2 Mary mở cửa bước vào nhà. Vừa vào trong, mùi rượu nồng nặc cùng mùi khói thuốc xộc thẳng lên mũi cô. Mary lấy tay phẩy nhẹ, khẽ nhăn mặt bước qua đống lộn xộn dưới sàn nhà.
3 - Tiểu thư! Đồ ăn của người đây! - Một cô gái bưng khay đồ ăn nhỏ vào.
- Ừm! Để đó đi! - Mary vẫn chăm chú vào cuốn sách trên tay, chỉ bâng khua về phía bàn.
4 - Sẵn sàng chưa? - Khánh tiến tới cạnh Mary.
- Nhưng. . . !! - Cô lưỡng lự, hai bàn tay nắm chặt vào nhau.
- Đừng lo lắng! Tôi sẽ lo mọi chuyện! - Cậu nắm chặt lấy tay Mary, xoa nhè nhẹ đôi vai.
5 " Tiểu thư! Ước muốn của cậu tôi đã thực hiện! Từ giờ cậu có thể ở lại trong căn nhà này. Đây là món quà cuối cùng tôi tặng cậu, tôi không thể ở đây được nữa, chẳng thể chăm sóc cậu.
6 - Em gái bé nhỏ! Từ giờ em sẽ ở lại đây! - Dương Phong cười hiền âu yếm ngắm Mary qua khung cửa sắt.
- Thả tôi ra! Anh muốn giam cầm tôi sao? - Cô gắt lên, ánh mắt hằn những tia máu đỏ.
7 - Tiểu thư! Như vậy không được đâu. . . lỡ bà quản gia mà thấy. . . !! - Cô hầu hốt hoảng nhìn Mary từ trong phòng tắm bước ra.
Trên người cô lúc này chỉ là chiếc váy ngủ mỏng tang, dài ngang đùi.
8 " Cô bé ngủ rồi! " - Anh thầm nghĩ.
Dương Phong nhẹ nhàng luồn một tay xuống eo cô, tay còn lại nhẹ nhàng vòng qua ôm lấy cơ thể cô kéo dịch về phía mình.
9 - Em đi chơi cả ngày như vậy chưa đủ sao? - Dương Phong khẽ thở dài.
- Chưa! - Mary ném lại câu trả lời của mình rồi ngúng nguẩy đi ra ngoài.
" Đúng là con gái! " - Anh bật cười lầm bầm nhìn theo bóng cô.
10 " Mình và anh ta không cùng huyết thống, tức là không cùng cha mẹ! May quá! Nhưng. . . vì sao lại cảm thấy may mắn? Tại sao. . . ? " - Mary ngồi chống cằm ở sau vườn, nghĩ vẩn vơ trong đầu.
11 Mary thức dậy, lúc này đã sang đông, trời cũng vì thế mà lạnh dần. Cô khẽ co người trong chiếc chăn mỏng.
- Để xem hôm nay có gì mới không! - Mary tìm chiếc điện thoại rồi vào Facebook.
12 Mary vừa dứt lời, cô cảm nhật được một luồng sát khí vẫy hãm cả không gian.
Trong tích tắc, một vật mềm nóng ẩm len tới, quấn lấy lưỡi cô mãnh liệt.
13 - Thiếu gia, cậu xuống thành phố tiện thể đưa thiếu phu nhân đi dạo luôn, ở trên này lâu quá sẽ gây bức bối! - Bà quản gia nhẹ nhàng hơn hẳn mọi ngày.
14 Mary dựa lưng vào thành ghế, bất giác ngồi cách xa Dương Phong, tiến tới gần cửa sổ
" Anh yêu cô ấy đến vậy! Thương cô ấy đến vậy! Sao lại còn đối xử tốt với cô làm gì? Anh làm cho cô cười, làm cô vui, làm cô rung động rồi bỏ rơi cô một cách vô trách nhiệm vậy sao? Hay đối với anh, đó chỉ là sự quan tâm dành cho đứa em gái, chỉ có cô là tự suy diễn, tự tạo ra thứ tình cảm đó? "
- Hải Băng! Hải Băng! Đến nhà rồi! - Dương Phong lay lay tay cô.
15 - Tuần sau con sẽ được đưa tới nhà của chủ tịch Nguyễn! - Bà Khổng từ tốn nói.
- Sao cơ? Không phải là năm sau sao? - Mary sững sờ làm rơi chiếc đũa trên tay xuống.
16 Giống như trong tiềm thức của Mary, trên người họ là những vết sẹo lồi lên, tạo thánh những nhành hoa tuyệt đẹp.
Cô vô thức bọ mê hoặc. Sao trên cơ thể người lại có thể tạo ra những hình thì đẹp đẽ như vậy?
Dương Phong đưa cô đi qua từng hàng kính một, mỗi lồng kính lại mang một người con gái khác, và mỗi người con gái lại mang trên mình loại hoa khác nhau.
17 Dương Phong gian tà nhìn cô, đưa tay luồn vào trong lớp áo lụa mỏng. Bên ngực của cô bị nhào bóp đủ hình dạng không thương tiếc.
- Đau! - Mary khẽ kêu lên, giữ lấy tay anh.
18 Muốn níu không được, buông tay là con đường cuối cùng. Mary miễn cưỡng theo anh ra phòng khách.
Thấy đĩa hoa quả trên bàn cô mừng thầm đưa tay ra định gọt.
19 Tại một công ty. . .
- Cô làm ăn như vậy là sao? Có thể đến muộn như vậy! - Một người phụ nữ luống tuổi đập bàn hét lớn.
Mary khẽ bĩu môi, mặt cúi gằm mặt xuống nhìn đồng hồ trên tay.
20 - Đừng nói em đã quên anh rồi đấy nhé! - Đôi môi hồng kia mấp máy dường như mang ý cười.
- Dương Phong! Sao anh lại ngồi ở đây? - Khó khăn lắp cô mới lên tiếng được.