21 Sau khi tan làm, tôi mang số điện thoại của mĩ nam mà CICI đưa cho tới quán trà gần công ty để gặp anh ta. Thời đại quả nhiên đã thay đổi, trong di động của CICI, mấy anh chàng này đều không có họ tên đầy đủ, tất thảy đều bị CICI dùng biệt hiệu phân loại, “gã trai mắt thần”, “gã trai Landrover”, “ gã trai nghệ sĩ khu phía tây thành phố”…, vị hôm nay tôi gặp có biệt hiệu là “gã trai mông đẹp Hải Điện[1]”.
22 Tôi là một nhân vật “trăm kín khó tránh một hở” điển hình, đặc điểm tính cách này đến từ di truyền gia tộc của mẹ tôi. Tôi còn nhớ hồi còn nhỏ, có một lần ông ngoại tôi tổ chức cho cả nhà đi du lịch Bắc Kinh, hôm xuất phát, chuyến tàu lúc bảy rưỡi sáng, sáng sớm bốn giờ chúng tôi đã dậy rồi, trong không khí khẩn trương, ông đứng tại phòng khách lớn tiếng chỉ huy, tôi ngái ngủ đi theo sau mẹ, chạy lung tung khắp phòng, chỉ có bà tôi với thái độ rất không hợp tác, vùi đầu ngủ như thường lệ.
23 Hôm qua tham gia hôn lễ xong, chia tay Tiểu Tiện, tôi về nhà vùi đầu ngủ, cơn buồn ngủ này là loại buồn ngủ thề sẽ ngủ vùi cả đời. Không hề mộng mị, tôi và giấc ngủ dung hòa với nhau một cách hoàn hảo.
24 Buổi sáng tới công ty, vừa mở MSN, đã thấy mấy cô bạn đại học không thân quen gì chen nhau lên hỏi, “Hôm đó đám cưới thế nào?”, “Cậu và ai ai ai đó thực sự chia tay rồi à? Nhanh nói cho tớ biết”.
25 Hôm nay vừa đi làm, tôi liền bị sắc mặt gió thảm mưa sầu của Vương Tiểu Tiện làm cho khiếp sợ, hỏi kĩ một chút, hóa ra con trai chủ nhà của anh ta đột nhiên muốn kết hôn, căn phòng vốn dĩ cho anh ta thuê dài hạn phải lấy lại làm phòng cưới, cho nên từ hôm nay trở đi, anh ta phải bắt đầu tìm phòng khắp nơi.
26 Không khí công ty gần đây luôn rất nặng nề, ngoài chuyện tôi làm mất khách hàng, hàng ngày đi làm tôi đều làm ra vẻ miệt mài nhận tội, dần dần tôi phát hiện các đồng nghiệp ở tổ khác hàng ngày cũng đều lêu lổng, rảnh rỗi một cách thanh nhàn, giao lưu lúc ăn cơm trưa mới phát hiện hóa ra trong tay mọi người đều không có khách hàng nào, chẳng trách gần đây chỉ cần sếp Vương vừa rời công ty liền có thể nghe thấy tiếng nhạc nền của đủ loại trò chơi phát ra từ các góc.
27 Cuộc hẹn tám phút được ấn định vào ngày mai, cũng chính là tối thứ sáu. Tôi và các đồng nghiệp vừa sáng ra đã nhảy múa trong một quán bar kiểu LOFT[1], hì hục bố trí địa điểm tổ chức.
28 Bảy giờ tối, ba công ty IT quy mô nhỏ ở gần đó tập trung nam nữ thanh niên chưa kết hôn lại, đi thành đoàn xuất hiện ở hội trường của cuộc hẹn tám phút, mấy ông chủ cũng đều đến, hai tay vắt chéo trước ngực, đứng bên lề hội trường, vẻ mặt cực kì thân thiện, ngắm nghía xung quanh.
29 Bảy rưỡi sáng, khi tôi đang mơ màng ngủ thì bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc, vừa mở cửa đã thấy Vương Tiểu Tiện tràn đầy sức sống đứng ngoài, tay đang cầm băng dính và túi nhựa.
30 Ngày chủ nhật, từ sáng sớm trời đã bắt đầu mưa nhỏ, tầm nhìn bên ngoài cửa sổ bằng không, nhưng không khí vẫn rất oi nóng. Tôi và Vương Tiểu Tiện ngồi trong phòng khách dưới ánh sáng ảm đạm, tôi luyện yoga bằng WII, hai tay anh ta cầm miếng giẻ lau cong mông lau sàn phòng khách.
31 Buổi sáng đến công ty, Vương Tiểu Tiện liền bắt đầu chờ thời cơ bắt chuyện với tôi, nhưng tôi nghiêm mặt mặc kệ anh ta tự sinh tự diệt, cầu nối ngôn ngữ không thể thiết lập, Vương Tiểu Tiện liền bắt đầu quấy rầy tôi trên MSN.
32 Sau khi biết bác Trần là giáo viên Ngữ văn của một trường trung học, tôi liền đổi cách gọi thành thầy giáo Trần. Năm rưỡi sáng, chúng tôi gặp nhau ở trước cổng bệnh viện Hiệp Hòa, tôi bị mất ngủ nghiêm trọng, hận không thể đeo khẩu trang che đi cơn ngáp liên tục của mình.
33 Khi không ngủ được, vận động não khá có lợi cho cơ thể và tinh thần, chính là mặc sức tưởng tượng về cuộc đời sau này của tôi sẽ xuất hiện cảnh tượng và trạng thái kì quái nhường nào, đơn giản mà nói chính là tự mình quay một bộ phim hoang đường ình trong đầu.
34 Sáng sớm theo thường lệ tôi lại chạy tới bệnh viện một chuyến, mang theo mấy kiểu ảnh áo cưới trước đây chụp cho người già làm đám cưới vàng, muốn xem cô Trương thích loại áo cưới nào.
35 Khi điện thoại của thầy giáo Trần đánh thức tôi lúc hơn mười hai giờ, tôi đang mơ một giấc mơ liên quan tới chuyện sống trong một cái túi nilon thời gian, bên kia đầu dây điện thoại, thầy Trần sốt ruột, nhưng vẫn duy trì sự khách sáo nho nhã, “Cô Hoàng, nửa đêm đánh thức cô thật ngại quá, tình hình Ngọc Lan không tốt, hôm qua khi cô đến, bà ấy vẫn đang ngủ, đúng không, sau đó vẫn không hề tỉnh, bác sĩ nói tình hình không tốt…”.