41 Mặc dù trời bắt đầu nắng gắt và nóng dần, không ít người phải lau mồ hôi dưới tia nắng rực rỡ.
Hàn Ngữ Yên nhìn nhìn cũng cảm thấy khó chịu, thật sự là rất nóng, mặc dù cô đang ngồi dưới máy lạnh, cái ngôi trường này cũng thật là giàu, mỗi lớp đều trang bị thiết bị hiện đại nhất, bất quá năm nào cũng phải thay cái mới, chỉ cần là đồ mới học sinh lền đem ra phá, khiến chúng bị hư hỏng nặng nề, dĩ nhiên tiền đền bù đều là do quý phụ huynh cung cấp, dù sao cũng là trường quý tộc, chuyên dạy dỗ cho hàng ngàn con ông cháu cha, con cái gia đình quyền thế, một chút tiền đền bù thì có đáng là gì.
42 Sau khi kết thúc buổi học, phần lớn học sinh đều xuống phòng ăn ở tầng trệt, Hàn Ngữ Yên như cũ ngồi yên vị tại chỗ ngó ngó nhìn bọn học sinh trong lớp ra ngoài cho tới khi chỉ còn một, hai người chậm chạp đi ra, thấy trong phòng đã không còn ai ngoài lão giáo sư kiêm hộ vệ kia, mới bắt đầu ngẫng lên, trùng hợp lại bắt thấy ánh mắt chăm chú của anh ta nhìn mình, không biết làm sao, đành phải ngượng ngùng đưa tay vuốt vuốt chiếc mũi nhỏ của mình, không biết có nhìn lầm hay không mà vừa nãy cô vừa cảm nhận được trong mắt anh ta có chút buồn nhạt.
43 Đường Vân Tuyệt gọi món ăn thay cho cả Hàn Ngữ Yên, mặc kệ cô có vẻ mặt gì, đương nhiên những món anh gọi đều là món cô thích. Nói thế nào sở thích của cô anh tuyệt nhiên nắm rõ trong lòng bàn tay.
44 Đêm sương lạnh giá buông xuống, sau tấm rèm của được thiết kế trang nhã, nhẹ nhàng là một bóng lưng cô độc, lạnh lùng, chẳng ai biết được khuôn mặt người ấy ra sao, ánh trăng thẳng tắp, xuyên thấy qua cửa kính trong suốt, luồn qua khe rèm nhỏ chiếu lên tấm lưng gầy nhỏ, in hằn chiếc bóng xuống nền nhà.