1 “Anh à … tụi nó trấn con búp bê của em !” – Con nhóc năm tuổi nước mắt ngắn dài , mếu máo chạy ra mách ông anh “ đại ca “ của nó … “ Tự ra mà lấy lại đi “ – Chẳng thèm giúp con em , hắn buông ra một câu thật lạnh lùng =.
2 Chap 1b : Cuộc gặp gỡ định mệnh ! Nói rồi hắn lại lóc cóc chạy theo , nhăn nhở đưa cho con bé tờ giấy đình chỉ học một tuần … có ghi tên học sinh vi phạm kỉ luật (_ _”)!!! -- Kimio Aisawa ! Tôi thấy nó được ghi trên tờ giấy này … chắc hẳn là của cô ^^! Hờ , “ chắc hẳn là của cô “ – hắn cứ làm như là nó hư lắm ý !!! Con bé khẽ chau mày , cau có … -- Anh “ chôm “ được nó lúc nào đấy =.
3 [ Sáng hôm sau , lại một ngày đẹp trời như bao ngày đẹp trời khác …] Chiếc xe bus màu xanh lá cây vừa dừng bến , nó vội vàng nắm chặt lấy tay con bạn cùng lớp , rồi kéo tuột xuống xe … lôi xềnh xệch trên đường.
4 “ Hít hà … Sáng rồi ! Dậy thôi !!! “ Ngửi thấy mùi thơm thơm từ phòng bếp cuộn hương đưa tới “ lãnh địa “ của nó , con bé vội bật mình tỉnh dậy :“ Má mì nấu cơm đây mà ^^ ! “.
5 Sự thật … đôi khi không chỉ là sự thật ! Sự thật … đôi khi không chỉ cần nhìn bằng mắt , lắng nghe bằng tai … … mà còn cần phải cảm nhận bằng trái tim … ---------------------------- Cuộc sống là một chuỗi những buồn phiền … Và đôi khi ta phải đối mặt với những sự thật vô cùng cay đắng ….
6 Trong tình yêu … có thể bạn chân thành… Nhưng nếu tình cảm đó chỉ xuất phát từ một chút lòng giả dối… Chắc chắn… tất cả sẽ trở thành vô nghĩa … [ Mở … ] Hotaru : Chuyện giữa mày và con nhỏ “ côn đồ “ đó sao rồi ? Kyoshi : Hehe ! Lại chẳng … nó sắp “ đổ “ rồi !! [ tiếng tụi nó cười phá lên với nhau … ] Hotaru : Há há !!! Ghê nhờ ! Tao tưởng nó “ cứng “ lắm cơ mà ! Kyoshi : Hờ hờ ! Ban đầu tao cũng tưởng thế ! Nhưng “cứng” mấy mà vào tay tao cũng thành “mềm” thôi !! Hotaru : Hehe ! Dựa vào một mình mày thôi chắc ! Nếu không nhờ công anh em vờ giàn trận “ anh hùng cứu mỹ nhân “ thì mày có làm “mềm” nổi cái tảng băng trôi đó không :]] !! Kyoshi : Haha ! Thì cũng nhờ anh em !!! Chúng mình là bạn tốt mà :]]!! [ Tắt … ] “ Tất cả chỉ là một vở kịch !! Một vở kịch quá ư hoàn hảo !!! Đến nỗi một đứa con gái chẳng mấy hiền lành như nó mà cũng bị lừa !!! Đau thật đấy !!! “ Nó như ngồi lặng đi trong căn phòng trống rỗng , đầu óc hoang mang nghĩ về những lời nói vừa được nghe … Thì ra … tất cả chỉ là một vở kịch !!! Đau vô cùng , đau mà không hiểu vì sao nó đau … Con tim cứ nhói lên như rỉ máu !!! Thậm chí còn khủng khiếp hơn tất cả những lần nó bị hàng xóm rè bỉu !!! Nó cũng không biết … tại sao… nước mắt nó lại rơi … Một giọt … Hai giọt … Rồi lã chã thành từng dòng nhạt nhòa trên khuôn mặt … Khóe mắt cứ cay xè không sao kiểm soát được !!! Đã lâu lắm rồi … Nó không khóc … Đã lâu lắm rồi … Kể từ ngày nó hứa – nước mắt không được rơi !! Vậy mà trạng thái bây giờ là thế nào ??!!! Tại sao nó lại trở nên yếu mềm như thế !!! Phải chăng … con bé đã thật sự yêu … một tình yêu mù quáng … “ Reng !! Rengggggggggg !!! “ Bỗng ! Có tiếng chuông điện thoại vang lên rung động khắp căn phòng , như phá vỡ bầu không gian ảm đạm … Nó sụt sịt thêm một lúc , rồi bần thần bước ra nghe … Cố gắng lấy lại bình tĩnh , “ cất “ cái thứ giọng run run mà yếu ớt ấy đi.
7 [ Tối hôm ấy , khi ông bà Nawatabe trở về nhà …] Thấy thằng Kyoshi vẫn còn nằm gà gật trên salon chưa đi ngủ , bà Nawatabe cất tiếng gọi nó vào phòng – giọng vô cùng nghiêm nghị.
8 Vẫn như mọi ngày , con bé lại lặng lẽ ngồi bên ngoài hiên , thẫn thờ ngắm nhìn những bụi hồng gai màu phấn đã leo kín đầy cả một mảng tưởng. Hồi tưởng về những chuyện đã qua.