21 “ Phương Du, cậu đang ở đâu vậy? Về đây ngay nếu không cậu chết chắc với mình?”Dương Mỹ hét vào điện thoại với âm lượng lớn nhất. Đầu dây bên kia Phương Du một tay cầm điện thoại cách thật xa tai, tay còn lại xoa xoa lỗ tai bị tra tấn, nói với giọng thiếu kiên nhẫn “ Ai da, Mỹ Mỹ à, mình có điếc đâu mà cậu phải hét to như vậy chứ! Mình vì lo nghĩ cho cậu nên mới phải ra ngoài dạo một vòng tìm hiểu thị trường.
22 Choang…Chiếc bình hoa đắt tiền bay theo quỹ đạo khó thấy đập thẳng vào cánh cửa. Cô gái vừa bước vào bị dọa cho sợ xanh mặt không dám bước tiếp. “ Cút…Cút ra ngoài cho tôi.
23 Trên sườn núi, một khu xưởng bỏ hoang thấp thoáng ánh đèn. Ngửa mặt nhìn ánh trăng xuyên lốm đốm qua mái nhà, tiếng lá cây xào xạc thỉnh thoảng xòn nghe được cả âm thanh gió hú qua vách đá.
24 Thư phòng, người đàn ông ngồi sau chiếc bàn đọc sách, mái tóc đã có chút hoa râm, gương mặt đã in dấu vết của thời gian nhưng không khó để nhận ra hồi còn trẻ cũng rất anh tuấn.
25 Lăng Thiên ngả người ra trường kỉ, bàn tay cầm một li rượu, ánh mắt âm lãnh nhìn vào thứ trên tay. Dương Thư Nhã quả nhiên làm việc có hiệu quả, mới chưa đến 1 tuần Lăng Thiên đã có trong tay thứ mình cần.
26 Bên trong Tập Đoàn Thiên Mỹ, mọi người đều đang bị tin mới sáng nay khiến cho cả Tập đoàn đều bàn luận sôi trào về đề tài mới này. “ nghe nói, tập đoàn mới có một vị Giám Đốc nhân sự mới về phải không?” Nam A hỏi.
27 “ Lão gia. . ” Thanh âm già nua cung kính cất lên. Hồi lâu, trong phòng cũng không có tiếng đáp lại cũng không có người lên tiếng giục. “ Chú cứ làm theo ý chú đi, tôi già rồi, nhiều chuyện không còn minh mẫn nữa.
28 Núi Rainier, Thành phố T a, tiểu bang Washington. Mưa phùn nhẹ, không khí có chút lạnh. Đường lên núi bị sương mù dày đặc bao phủ nên đi lại rất khó khăn.
29 Quay trở lại 3 phút trước. Dương Mỹ ánh mắt sắc bén nhìn mặt đất dưới chân nhíu mày suy nghĩ. Ánh mắt cô quét một vòng xung quanh, nơi này địa thế hiểm trở, hai bên là vách đá, phía dưới là vách núi.
30 “ Cẩn thận…. !” thanh âm tràn đầy lo lắng cùng ánh mắt kiên quyết kia lại vừa hiện lên trong mơ của Dương Mỹ. Cô nhíu mày, cố lắc mạnh đầu để xua đi những phần kí ức không nên có đó nhưng lại càng khiến nó hiện rõ hơn.
31 “ Anh đến đây làm gì?” Giọng nói nhàn nhạt không mang theo chút cảm xúc vang lên mà chủ nhân của nó cũng không ngước mắt lên khỏi quyển tạp chí. Người duy nhất còn lại trong phòng cũng không bởi vì vậy mà tức giận, chỉ tự lấy một cái ghế ình ngồi xuống cạnh giường, mỉm cười nói:“ Thế nào! Chẳng lẽ em trai mình bị bệnh mà người anh này cũng không được vào thăm sao!”Lăng Thiên nghiêng đầu ra khỏi quyển sách, khóe môi nhếch lên một nụ cười chế giễu “ Thật vậy sao? Tôi cũng không dám thấy người sang bắt quàng làm họ nhận Lăng cảnh trưởng làm thân thích.
32 Lăng Vũ đứng dựa người vào tường thở dài một hơi. Anh cũng không biết phải đối xử với người em duy nhất của mình như thế nào! Bảo anh bắt nó sao? Điều này ngay cả nghĩ anh cũng chưa từng nghĩ qua, cho dù hắn giết người, hắn phạm pháp ra sao nhưng đó cũng là em trai của anh, là đứa em duy nhất, thân nhân duy nhất còn lại trên đời của anh.
33 “ Mỹ…”Cánh cửa phòng bất ngờ mở khiến mọi người trong phòng nhất loạt quay lại nhìn. Phương Du nhìn hai người trong phòng thấy rất khó xử, những câu đến cửa miệng rồi cũng không biết nói như thế nào.
34 Chiếc Ferrari 599 GTB Fiorano đỗ trước cửa Tập Đoàn Thiên Mỹ. Không ai chú ý đến người bước xuống xe, mọi người đều đang vội bước vào cửa Tập Đoàn, giờ làm đã trễ 15 phút.
35 Côc… cộc…“Vào đi!”“ Đôi trưởng, anh gọi tôi?”“ Ừm…tiểu Vũ cậu ngồi xuống trước đi. ” Ngước mắt lên khỏi bàn, người đàn ông có gương mặt góc cạnh, khoảng hơn 50 tuổi mỉm nhăn mày nói: “ Cậu có biết tôi gọi cậu vào có chuyện gì không?”Lăng Vũ nhíu mày, có chút khó hiểu hỏi “ Đội trưởng, có gì anh cứ nói thẳng, tôi thực sự không biết anh gọi tôi có việc gì”Liễu Nham tức giận đập bàn đứng dậy quát: “ Lăng Vũ, cậu còn định giả vờ với tôi nữa sao? Những chuyện gần đây cậu làm chẳng lẽ còn chưa đủ nghiêm trọng?”“ Đội trưởng, ý anh là…”“ Hừ… tôi tưởng cậu vào đội đã được mấy năm, dưới sự nâng đỡ của tôi thì ít ra cũng phải trưởng thành nên một chút, ai ngờ cậu lại làm cho tôi thất vọng quá như vậy!” Liễu Nham thở dốc nói: “ Cậu có biết những việc làm gần đây của cậu đều bị theo dõi và gửi lên trên? Cậu làm gì cũng phải suy nghĩ một chút chứ.
36 Sân bay Washington, 10 giờ 25 phút…“ Richard, tôi đã xuống máy bay, mọi sự vụ bên đấy cậu hãy xử lí cho tốt. Trong khoảng thời gian tới tôi sẽ không về, nếu có vấn đề gì hãy hỏi ý kiến của lão Bob, lão già này cũng thật cứng đầu, nếu tôi không đưa ra chút lợi ích nhỏ thì lão cũng chẳng thèm quản chuyện của Tổ chức.
37 “ Bác sĩ…. bác sĩ đâu…” Dương Mỹ một thân máu cõng theo ba cô chạy vào bệnh viện. Mỗi bước đi của cô đều để lại một vệt máu trên đất nhưng cô lại không hề để ý đến.
38 Vân Phong nhìn thật lâu vào màn hình điện thoại, lông mày cứ chốc chốc lại nhăn tít lại. Anh cảm thấy rất là khó chịu cũng rất là tức giận. Rốt cuộc thì khi màn hình điện thoại hiện lên cái tên quen thuộc anh không kìm chế được mà hét vào loa: “ Lăng Thiên, cậu làm vậy nghĩa là sao?”Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười khàn khàn:“ Vân Phong, cậu bình tĩnh trước đã.
39 2 tháng sau. Bà Lan ngồi đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa, đôi mắt sưng đỏ, khuôn mặt hốc hác hẳn đi. Dương Trí Chung trông thấy vợ như thế cũng hết sức đau lòng nhưng không biết phải làm sao.
40 Lê Phong không biết mình đi ra phòng họp bằng cách nào, tâm trí của anh lúc này hoàn toàn đặt trong câu nói kia “ Anh chỉ cần trả lời tôi, anh, có làm được hay không?”Ta đang mơ sao? Có phải đây chỉ là giấc mơ không? Cho dù là mơ thì làm ơn cũng đừng cho ta tỉnh lại quá sớm, cho dù là mơ thì *** đây cũng là giấc mơ đẹp nhất kể từ khi ta sinh ra.