21 Chủ nhật lại về, thanh bình và yên ả. Nắng vàng vương khắp lối, gió khẽ lướt qua làm cỏ cây rùng mình đánh rơi giọt sương đêm. Cứ chủ nhật về là người ta lại thấy một cô gái nhỏ mang theo cây đàn violin và hai bó hoa bách hợp trắng đến viếng hai nghĩa trang ở hai hướng tách biệt.
22 Trúc Chi ngồi bệch trên thảm cỏ, đôi vai nhỏ vẫn không ngừng rung lên theo từng tiếng nấc. Cô vẫn chưa biết phải đối mặt như thế nào, phải bắt đầu từ đâu để lí giải sự hoán đổi bất ngờ này.
23 Buổi sáng tinh khôi còn đọng lại cái se se lạnh của sương đêm nắng ấm nhẹ trườn mình lên không gian thành phố. Một ngày mới lại bắt đầu Trúc Chi tỉnh giấc sau giấc ngủ ngắn đầy mệt mỏi của một đêm trằn trọc, cô vẫn chưa thể tin được chuyện xảy ra hôm qua là sự thật.
24 Từng ô gạch lớn đón lấy bước chân của cô gái nhỏ, giờ phút này đây lòng cô đang nặng trĩu bởi ánh mắt trầm lắng buồn bã của An An. Cô biết An An vẫn chưa thể nào tin vào sự thật này.
25 An An rụt rè bước đến chỗ Đông Quân sau lúc lâu do dự, có một sự thật mà cô muốn làm rõ. - Em nói chuyện với anh một lát có được không? Đông Quân vẫn giữ thái độ lạnh nhạt anh chẳng buồn ngẩng mặt lên.
26 Lại thêm mộ chủ nhậ nữa lại về, trong cái nắng dịu dàng của buổi ban mai người ta lại thấy một cô gái nhỏ ôm trên tay hai bó hoa bách hợp trắng muốt đến viếng hai nghĩa trang nhưng lần này thì khác cô không mang theo đàn violin, gương mặt cùng không còn đượm buồn thương mà thay vào đó là ánh mắt trong và nụ cười nhẹ mà cô dành cho người đi bên cạnh.
27 Một đêm trằn trọc khó ngủ, Trúc Chi không chỉ lo lắng về thái độ phản đối của ba mẹ Phong mà cô còn bị dày vò bởi một xúc cảm lạ. Cứ nhắm mắt lại là cô lại nhớ đến kí ưc đẫm máu đấy, nhớ đến từng cử chỉ từng lới nói và nhớ đến cảm giác bình yên khi ngồi cạnh mộ anh.
28 "Em thôi đi. Đừng nói nữa anh mệt lắm rồi. " Thanh Phong đập bàn đứng phắt dậy bỏ đi trong sự ngỡ ngàng của Trúc Chi và cả những người xung quanh. Lần đầu tiên anh lớn tiếng với cô như thế.
29 Kể từ ngày Thanh Phong tỏ thái độ lạnh lùng với Trúc Chi thì cuộc sống ở Học viện của cô không còn êm ả như lúc trước. Bất cứ khi nào bất cứ nơi đâu chỉ cần có một mình thì sẽ xảy ra chuyện ngay.
30 Sau khi xác định chắc chắn rằng Trúc Chi không bị thương gì nghiêm trọng Thiên Vương mới rời đi nhường lại không gian cho đôi bạn đang bối rối nhìn nhau.
31 Học viện Trưng Vương trở nên ồn ào khi tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết học cuối cùng vang lên, phút chốc cái không gian nhuộm sắc thẫm của chiều tà bị lấp đầy bởi màu đồng phục thanh lịch.
32 Chuông báo hiệu giờ giải lao chỉ vang lên mới có mấy phút mà Học viện Trưng Vương ồn ào hẳn, học sinh từ các lớp tranh nhau túa ra hành lang đông nghẹt.
33 "Cua" Giọng nói ấm áp vang lên trong màn sương trắng. Không gian tĩnh lặng mờ mịt chỉ đủ để nhìn rõ gương mặt người đối diện. Thanh Phong đang đứng đấy, anh nhìn cô hiền lành và ấm áp.
34 Thành Nam đứng trên bục giảng nét mặt nghiêm túc trịnh trọng nhắc nhở mọi người thời gian này tốt nhất nên tránh xa D. A boy. Anh ta đã nguy hiểm hơn trước rất nhiều, có thể nổi giận bất cứ lúc nào.
35 Ghét nhất phải chờ đợi ai đó nhưng Trúc Chi vẫn cố nán lại chờ An An tan ca hết giờ làm thêm. Đúng ra hôm nay cô có hẹn với Phong đi xem phim nhưng lúc sáng anh bảo bận không đi được cô định bỏ vé luôn nhưng nghĩ đến việc An An cũng đang háo hức chờ xem bộ phim này.
36 "Bốp" Tiếng gậy va vào người tạo nên một âm thanh khiếp đãm. Sau hồi lâu nhắm tịt mắt nín thở mà vẫn không thấy gì xảy ra ngoài âm thanh rợn người kia Trúc Chi thở nhẹ hé mắt ra nhìn.
37 Giờ giải lao Trúc Chi nằn nặc kéo An An xuống canteen để chuộc lỗi về chuyện đi xem phim. Hai cô gái mải mê với những món ăn hấp dẫn mà không để ý đến không khí trầm lặng bất thường nơi canteen vốn dĩ luôn ồn ào náo nhiệt.
38 Buổi chiều tan học Trúc Chi vừa xuống đến cầu thang thì thấy Phong đã đứng chờ ở đấy. Anh đón cô bằng nụ cười nhẹ như bao ngày. Hòa cùng dòng người đông đúc đang túa ra từ các lớp hai người đi cạnh nhau yên bình và ấm áp như thể cả thế gian chỉ còn lại hai người.
39 Ngay trong buổi sáng hôm ấy tin đồn An An trở thành bạn gái của D. A boy nhanh chóng được lan truyền khắp học viện, ban đầu có rất nhiều người không tin nhưng cho đến buổi sáng hôm sau thì tất cả những nghi ngờ đều tan biến.
40 Trúc Chi ngồi thẫn thờ trong khu vườn trường, đã lâu rồi Trúc Chi không chơi đàn kể từ lúc giận dỗi Phong mà cô đập vỡ cây đàn. Cô nhớ da diết cảm giác được chơi đàn, cảm giác kéo thả vào không gian những giai điệu trầm lắng rồi hòa mình vào đấy để tìm cảm giác yên bình mỗi khi lòng dậy sóng.