Yes, You're My Master!! Your Smile
Chương trước: Love For You
Em chào các bác, lâu rồi mới gặp lại nhau (>_<) tại="" mấy="" tiết="" kiểm="" tra="" và="" bản="" tính="" lười="" mà="" em="" xa="" "đứa="" con"="" vài="" bữa="">3< nay="" con="" bé="" đã="" trở="" lại="" và="" râm="" hơn="" xưa.="" từ="" bây="" giờ="" em="" sẽ="" chăm="" chỉ="" cày="" watt="" để="" các="" nị="" vui="" nòng="" (='.' =).="" mong="" các="" nị="" đừng="" bơ="" em="" và="" tiếp="" tục="" ủng="" hộ="" "yes,="" you're="" my="" master"="" -="" fic="" râm="" bựa="" mà="" "ý="" nghĩa"="" nhoé="">
Em - Vung Thành Mâm kiêm Uchiha Vam xin thăng thiên!! <(‾︶‾)>
~Uchiha-Vam
~(๑•̀ㅂ •́)و ✧vì con dân
Chương 36 : Your Smile
Đây là đâu?
Bầu trời đỏ một màu máu...
Không khí nặng nề đè nén lên đôi vai bé nhỏ này...
Tại sao cảm thấy đau đến như vậy?
Đôi mắt đen tuyền đảo khắp căn phòng chất đống xác người, mùi máu tanh nồng nặc bốc lên khiến đôi lông mày kia nhíu lại. Một cậu bé tóc đen quỳ xuống đất, run rẩy cầm chiếc kéo trong tay, nước mắt rơi lã chã. Xác người phụ nữ nằm bất động, lạnh ngắt. Bàn tay màu đỏ lay lay thi thể ấy nhẹ nhàng, yếu ớt gọi :
- Mẹ ơi, trời đã sáng rồi, trời đã sáng rồi, dậy đi thôi, dậy đi thôi...
Bóng dáng ấy lẩm bẩm lặp lại những lời bài hát đó, đáng sợ. Nụ cười nhếch lên một cách tà ác, mắt cậu bé đỏ ngầu. Đây chính là nỗi sợ hãi của nhân loại.
- Tại sao mẹ không dậy? Lẽ nào mẹ cũng ghét ánh sáng như con? Vậy con sẽ giúp mẹ tránh thứ khó chịu đó...
Nó vung lưỡi kéo lên rồi chọc vào con ngươi của mẹ, móc nó ra rồi liếm.
- ngon quá...a...
Ác quỷ tồn tại bên trong một trái tim đáng thương, vì ai mà phải hiến dâng thể xác cho quỷ dữ? Thằng bé hận ba mẹ vì đã sinh ra một đứa quái dị như nó. Nó muốn trở thành người bình thường. Thằng bé cô đơn hay cười là để che giấu nước mắt tủi hờn.
- Cút đi, mày là đồ quái vật!!!
Khi nó tỏa những chiếc xích sắt ra từ người để cứu một nhóm bạn khỏi bọn cướp, một thằng bé khác đã chỉ thẳng vào mặt nó và nói như vậy. Không kiềm chế được sự vô ơn của bạn, nó đã cắn chết thằng bé ấy trước mặt mọi người. Nó thành quái vật thực sự trong ánh mắt kì thị của những người xung quanh.
Nó chán ghét cuộc sống...
Và nó tên là Uchiha Sasuke...
Trong ngày sinh nhật 5 tuổi của mình, nó đã cắn chết mẹ ruột và truy sát cha. Cha nó vì quá đau lòng nên ôm xác mẹ ẩn trong rừng biệt tích. Nó không quan tâm cha mẹ sống chết thế nào. Nó chỉ biết... rằng mình sẽ tiêu diệt những kẻ ngáng đường mình. Ông quản gia già đi tới hiện trường, cầm khăn dọn dẹp như bản năng. Nó trừng mắt nhìn ổng, định vung dao lên đâm vào thân thể già khọm kia thì Mikio san chạy ra ngăn cản. Để nó bình tĩnh lại một thời gian, hai người đành nhốt Sasuke vào một căn phòng ẩm ướt. Ban ngày ngồi im một chỗ rồi ban đêm đi kiếm ăn. Cơn mưa rơi hoài không dứt khiến nó khó chịu. Nỗi cô độc bao trùm lấy nó, tạo thành một nỗi buồn sâu thẳm trong lòng.
- Người ta ghét con mẹ à... cả thế giới ghét con... vậy con sẽ cho họ thấy hậu quả của việc coi thường Uchiha này...
Nó dùng ngón tay viết những dòng chữ bằng máu xuống sàn...
"Can I kill you!?...."
Thời gian trôi qua thấm thoát gần một thế kỉ, Sasuke trẻ mãi không già, anh đã trở thành một cậu con trai có vóc dáng 18 tuổi. Vào cái đêm định mệnh ấy...
Anh đã gặp một người con gái đặc biệt...
Trong sáng, thuần khiết, toát ra một vẻ đẹp quyến rũ khiến người ta không bao giờ ngán. Mùi hương dịu dàng mê hoặc ác quỷ. Lần đầu tiên gặp nhau, anh đã muốn chiếm hữu cô.
Giọng nói hổn hển cùng hơi thở đứt quãng thật khiêu gợi, anh muốn nghe nó nhiều hơn... nhiều hơn... nhiều hơn nữa.
- từ gìơ cô sẽ là bảo bối thuộc quyền sở hữu của ta...
- Oát dờ heo? Xin lỗi nhưng tui không thích đùa đâu...
Nó khoanh tay, hất cằm nhìn thằng con trai trước mặt. Anh cười thầm, nó tức giận dậm chân rầm rầm xuống sàn nhà.
- Cười cười cái b*** !!! Có gì mắc cười????
- Xin cô... ta không muốn ở một mình nữa...dù đã có tên Naruto bên cạnh nhưng ta vẫn cảm thấy cô đơn...
Anh quỳ xuống, trong lòng ngàn vạn lần muốn cô gái này ở bên cạnh mình.
Nó vốn rất dễ bị mủi lòng, nhìn anh như vậy không nỡ bỏ mặc...nhưng con quỷ này dám cướp đi trinh tiết của nó. Tuyệt đối không thể tha thứ.
"Xin cô đừng ghét bỏ cậu ấy..."
Lời nói của ông quản gia vang lên trong đầu nó.
- tôi...
Nó nhắm mắt, thở dài, khẽ gật đầu.
- ở lại... được chưa?
Mắt anh sáng như đèn ông sao, như một đứa trẻ được mẹ chấp nhận cái gì đấy, anh ôm lấy cô nghẹt thở.
"Sakura, cô là người đặc biệt của tôi, tôi sẽ khiến cô cười mỗi ngày..."
Nó ngỡ ngàng. Sao như kiểu anh là bạn trai nó. Thôi kệ...
Chuyện đó đâu có ai ngờ...(‾︶‾)>)>
Xem tiếp: Your Smile (2)