21 CHƯƠNG 21
Bóng đêm đã bao phủ, trên hồ sen hiện lên một vòng trăng sáng, ánh trăng chiếu rọi trên lá sen đang đong đưa cùng những nụ hoa khẽ rung động, vài cơn gió lạnh thổi qua, quét đi cơn nóng bức ban ngày.
22 CHƯƠNG 22
Từ sau hôm đó, trong một tháng, Tiêu Di hầu như không có gặp lại thân ảnh Tần Nguyệt Miên.
Tuy rằng Tần Nguyệt Miên cũng không có không chiếu cố y, vẫn là phái Ly Nghiên lanh lợi cùng hai nha đầu khác, mỗi ngày theo trước theo sau, dốc lòng chăm sóc.
23 CHƯƠNG 23
Tiêu Di nói: “Đa tạ hảo ý của tiền bối. Chính như lệnh công tử nói, vãn bối tới Trầm Nguyệt sơn cũng không phải một hai ngày, cảnh sắc trong núi cũng thấy không sai biệt lắm.
24 CHƯƠNG 24
Tiêu Di xác thực phi thường thất vọng, thế nhưng thấy Mộ Dung Thanh Hoa so với thấy Tần Nguyệt Miên càng thêm làm y kinh ngạc.
Y cùng Mộ Dung Thanh Hoa bất quá mới gặp mặt một lần, sau đó thì không còn có tiếp xúc qua.
25 CHƯƠNG 25
Tiêu Di sửng sốt.
Mộ Dung Thanh Hoa nói: “Đêm qua ta ở cách nơi này, phát hiện có một người ở cạnh hồ sen uống đến say mèm, trên tay còn cầm miếng ngọc khấu này.
26 CHƯƠNG 26
Mộ Dung Thanh Hoa thấy thần sắc Tiêu Di, biết kế sách đã có hiệu quả, liền nói tiếp: “Nguyệt Miên mùa hè năm năm tuổi, ta cùng Cẩm Hoa tới Giang Namthăm bằng hữu, đem Nguyệt Miên theo bên người.
27 CHƯƠNG 27
Mộ Dung Thanh Hoa liếc y một cái, cũng không đưa tay tiếp nhận, bỗng nhiên cười nói: “Ngươi muốn tặng đồ, còn không bằng tự mình đưa cho Nguyệt Miên đi.
28 CHƯƠNG 28
Tiêu Di nổi giận đùng đùng mà trở về phòng, nhưng lại phát hiện cửa phòng mở. Lẽ nào lúc mình rời đi không có đóng sao? Bất quá, y cũng chỉ là một người không có của cải gì, trên Trầm Nguyệt sơn lại cũng không thể có người đột nhập vào phòng trộm cắp.
29 CHƯƠNG 29
Tần Nguyệt Miên mê hoặc mà liếm liếm môi, ánh mắt Tiêu Di quả nhiên bị hấp dẫn tới cái miệng của hắn, Tần Nguyệt Miên đem y phục trên người ném qua, lại lần thứ hai nhào tới.
30 CHƯƠNG 30
Tiếng chim hót thanh thúy xa xa truyền đến, dương quang chói mắt xuyên qua song chỉ (cửa sổ giấy)soi sáng bên trong, chiếu lên thân ảnh hai người đang ôm nhau ngủ trên sàng tháp (giường) có phần lộn xộn.
31 CHƯƠNG 31
Sắc mặt Tần Nguyệt Miên đột nhiên trở nên tái nhợt, run giọng nói: “Tiểu Di, ngươi đây là có ý gì?”
“Ý tứ trên từng chữ, Tần tông chủ, ngươi đừng nói với ta là ngươi không hiểu.
32 CHƯƠNG 32
Tần Nguyệt Miên gắt gao nhìn y: “Ngươi… Ngươi…” Chần chờ nửa ngày, nhưng vẫn không biết nên nói cái gì. Ý muốn ly khai của Tiêu Di kiên quyết như vậy, ngay cả một cuộc triền miên kia của hai người cũng không có chút nào làm y lưu luyến.
33 CHƯƠNG 33
Ngoài cửa, ánh mặt trời tươi đẹp chiếu trên cao. Tiêu Di vừa từ bên trong phòng râm mát đi ra, không khỏi cảm thấy một trận hoa mắt.
Ly Nghiên đã sớm ở bên ngoài chờ hầu hạ, nhưng lại không nghĩ đến Tần Nguyệt Miên cư nhiên đã ở trong phòng Tiêu Di, lại nghe hai người tranh cãi, bởi vậy không dám đi vào.
34 CHƯƠNG 34
Tiêu Di nhấc lấy bọc hành lý, cầm trường kiếm, đang chuẩn bị đứng dậy. Bỗng nhiên nghe một tiếng nổ “Đinh”, một thanh phi đao từ trên trời giáng xuống, trực tiếp mà cắm lên trên phương trác (bàn vuông) trước mặt Tiêu Di.
35 CHƯƠNG 35
Đêm đã khuya, Tiêu Di nằm ở trên giường, trở mình lăn qua lăn lại hơn phân nửa buổi tối, nhưng thủy chung vẫn không cách nào đi vào giấc ngủ.
36 CHƯƠNG 36
Cửa phòng truyền ra một điểm tiếng vang nhỏ. Thanh âm này tuy rằng rất nhẹ, nhưng nếu như tỉ mỉ nghe, vẫn có thể phát hiện ra. Chỉ là đối với một người ngủ như chết mà nói, đương nhiên là không có khả năng nghe được.
37 CHƯƠNG 37
Ngày thứ hai, lúc Tiêu Di tỉnh lại đã là chính ngọ. Y duỗi cái thắt lưng lười biếng, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, mệt nhọc toàn bộ đều tiêu tan, mệt mỏi hai ngày trước tích tụ cuối cùng cũng quét sạch.
38 CHƯƠNG 38
Chỉ chốc lát sau, cửa mở “chi nha” một tiếng. Một phó tòng (người hầu) từ bên trong thò đầu ra xem xét, lập tức hiện lên sợ hãi, sắc mặt như gặp quỷ giữa ban ngày, lúc xanh lúc trắng, sửng sốt một hồi, mới nói: “Lục thiếu gia, ngài đã trở về.
39 CHƯƠNG 39
Tiêu Thầm nằm trên mặt đất, oán hận nhìn Tiêu Di, bỗng lại cười nham hiểm mà nói: “Ta khiến Tiêu gia mất mặt? Người thật sự làm bẽ mặt chính là lão Lục ngươi.
40 CHƯƠNG 40
Tiêu Di thản nhiên chỉnh y phục, cười nhẹ nói: “Ta sớm chuẩn bị xong rồi, ngươi dẫn đường đi. ”
Phó tòng kia kinh ngạc nhìn y một cái, cúi đầu: “Thỉnh Lục thiếu gia cùng nô tài đi.