21 Trần Tống Mạn nửa tin nửa ngờ quay lại, quả nhiên y tá trưởng đang ở trong đám người dùng sức vẫy vẫy tay. Một đợt rồi một đợt. Sau đó, cô liếc nhìn Giang Hành, mạnh mẽ giật tay ra và ngún nguẩy len vào đám bệnh nhân mặc đồ múa màu vàng, đi tới chỗ y tá trưởng.
22 “Trong đám bệnh nhân kia, hình như có một người là… cậu tôi. ”Giang Hành nghe vậy, chân mày khẽ nhíu: “Cậu cô? Tôi nhớ bệnh khu kia chẳng có ai mang họ Giang cả.
23 “Vậy nên chỉ cô mới đủ khả năng. ”Trần Tống Mạn nghe xong, liếm môi nói: “Nhưng tôi không rõ, cho dù chứng thực là Abel làm đi nữa thì hắn vẫn là bệnh nhân tâm thần, không cần chịu trách nhiệm trước pháp luật.
24 Hai ngày sau, Giang Hành thong dong đi vào phòng của Trần Tống Mạn, thần thái rất điềm nhiên. Mà Trần Tống Mạn lại vì vấn đề này cả hai ngày nay mất hồn mất vía, vừa muốn ngoài mặt làm ra bộ chẳng có việc gì để tránh Abel nhìn ra manh mối, lại vừa đứng ngồi không yên đi tới đi lui, điều này khiến cô vô cùng mệt mỏi.
25 Trần Tống Mạn tuy rằng không quen nhìn Giang Hành với bộ dáng gợi đòn quyến rũ, nhưng cô vẫn không thể không thừa nhận, vị bác sĩ khoa tâm thần trước mặt cô lại bỗng chốc trở nên khêu gợi vô cùng.
26 Trần Tống Mạn thét ầm lên khiến một số bệnh nhân đang ngủ bừng tỉnh giấc. Một nhóm người đi đến song sắt, giật song tạo nên những tiếng ồn lớn, còn có bệnh nhân khác nóng nảy hô to: “Gì đấy, định không cho bố mày ngủ à?”Các y tá khác cũng vội vàng trấn an bọn họ, ngay cả y tá trưởng cũng bị dọa cho hết hồn, bà ấy tức tốc đi đến đây cùng với bác sĩ trực đêm Hoàng Nhạc, mặt mày thì xanh như tàu lá chuối.
27 Lúc hai người quay lưng bước đi, vượt qua mặt gã bệnh nhân bị hai chú bảo vệ cưỡng chế từ trong toilet ra ngoài, Trương Tiểu Hồng mới hoảng hốt muốn đưa tay che tầm mắt Trần Tống Mạn lại, đột nhiên phát hiện cô lại đang nhìn chằm chằm vào bệnh nhân kia, mặt cắt không còn giọt máu.
28 Trần Tống Mạn đi lên lầu hai, ngay tại góc lầu đã sớm thấy được Giang Hành mặc thường phục, không mang blouse trắng. Anh mặc đồ thể thao, bên ngoài khoác áo thể thao xanh lục, tinh thần phấn chấn trông cứ như là sinh viên.
29 Tuy rằng hôm đó cùng Cora tán gẫu vui quên trời đất, tâm trạng của cô cũng thoải mái rất nhiều, nhưng việc muốn đi gặp cậu cô vẫn còn đang là một nỗi lo canh cánh.
30 Ở ngoài sân thư giãn một chút mới trở về phòng bệnh, Trần Tống Mạn lúc đi ngang phòng đã thấy Augus ngồi ở bên trong. Nhưng mà sắc mặt của Augus dường như không tốt lắm, à… ờ, cô thừa nhận, biểu cảm hắn ta đó đã là kinh điển, họa chăng chỉ có tâm trạng cô không tốt lắm mà thôi.
31 Về kết quả thẩm vấn của Augus, Trần Tống Mạn không có hỏi, Augus cũng không nói, chỉ biết là hôm đó hắn một mình trở lại, mà ba vị cảnh sát kia cũng chẳng tra ra được cái gì.
32 “1024, chị sao rồi??” Người hỏi cô là y tá trưởng khu 9.
Đáng tiếc, Trần Tống Mạn hiện tại cả thân đều đau nhức không ngừng, chẳng nghe được ai nói gì nữa, chỉ biết ôm ngực cuộn tròn người trên sàn nhà, mồ hôi rịn theo trán chảy xuôi.
33 "Còn mát không này?"
Cả người Trần Tống Mạn đều cứng đờ tại chỗ.
Trong nháy mắt, tựa như từ trên xuống dưới nhiệt độ đều tập trung tại nơi bị Giang Hành đặt tay lên, đau đớn biến mất, cả hai chỉ còn nghe rõ ràng tiếng tim đập thình thịch.
34 “Vậy… vậy anh xem cái gì rồi?” Trần Tống Mạn muốn ngất tại chỗ.
Giang Hành ra vẻ suy tư: “Ờ, hôm nay mị thấy, học trưởng X mặc áo màu xanh lá nà, đi ngang qua ánh dương nà, mỉm cười ấm áp nà, gương mặt hồng hào nhỏ nhắn như thắp lên ánh sáng cho sinh mệnh nhỏ nhoi của mị.
35 Cửa trước mặt đột nhiên mở.
“Anh…”
Đập vào tầm mắt cô là nguyên một con gấu giống như đã từng nhìn thấy. Con gấu lông xanh, biểu cảm lúc nào cũng trừng trừng mắt với người khác.
36 “Tôi là Augus, số thư tự 156456. ”
Trần Tống Mạn sửng sốt. Cô nhớ mang máng tại bệnh viện, Augus có số là 0968, vậy 156456 là cái gì? Sau vài hồi suy nghĩ, cô quyết định lật ra một trang thứ nhất, rồi cô ngạc nhiên phát hiện thứ này không phải là quyển sách, mà là một quyển vở ghi.
37 Giang Hành khó mà nói tiếp.
Vài ngày không thấy, anh cũng vì một câu của viện trưởng mà phải chạy ngược chạy xuôi qua hẳn ba thành phố rồi. Tuy rằng hành trình được sắp xếp không khẩn trương, chỉ trong vòng vài năm trở lại anh sẽ nhẹ nhàng hoàn tất nó, nhưng đối với anh hiện tại mà nói – ba ngày chỉ có 5 giờ để ngủ, quả thực khiến anh lực bất tòng tâm.
38 Nhìn thấy cô như thế, bao nhiều lời muốn nói khỏi miệng, bỗng hóa thành một tiếng thở dài.
“Tôi đi đây. ” Giang Hành nói.
Anh buông Trần Tống Mạn ra, hơi xoay người rồi bước ra cửa, không cần nhìn lại.
39 Cách cô không xa, Augus đang từ giữa sảnh bệnh viện bước ra ngoài. Hắn đứng trên cỏ xanh tìm kiếm cái gì đó, thoạt trông có vẻ hoảng. Tầm mắt Augus nhanh chóng chuyển đến nơi Trần Tống Mạn cùng Tinh Tinh đang ngồi, sau đó quay đầu một chút, hướng đến chỗ bọn họ đi đến.
40 Hai chữ anh em nói ra cực kỳ khinh miệt, Linh Bát đứng một bên vừa nghe xong lập tức thay đổi sắc mặt, dưới chân vừa động đã nghĩ muốn xông lên, lại bị tên Thanh ở cạnh ngăn cản.