21 Bên trong Vương phủ, Nghiêm tổng quản chỉ huy đám nô tài quét tước, ngoài miệng không ngừng thét to, “Mau quét dọn sạch sẽ tất cả trong ngoài phủ đệ. Tiểu thư chúng ta sẽ tới làm khách, không được có chút sơ sót nào.
22
Nó co rúm lại cạnh cửa, chốc chốc lại gục gặc đầu vì buồn ngủ.
Mạnh Diễm hồi phủ, đã là nửa đêm.
Bước thong thả về chủ lâu, cúi đầu trừng mắt nhìn tiểu tử dựa người bên cửa, “Ngươi đang đợi ta?”
Kiều Bảo Nhi mở mắt nhìn, ý thức mơ hồ dần thanh tỉnh, “Chủ tử…”
“Đứng lên, muốn ngủ thì về phòng.
23
Chủ lâu.
Kiều Bảo Nhi hoảng hốt cúi đầu, chờ chủ tử tính sổ.
Mạnh Diễm tiện tay vân vê tờ giấy, diện vô biểu tình trừng trừng cái đầu nó, hỏi, “Nhận quy*?” Nó nuôi mấy con rùa đều sống tốt trong ao, không phải là nó sẽ đi đặt tên cho từng con đấy chứ?
(do bé viết sai chính tả (xem chương trên đã chú thích).
24
Mang theo một đám đệ muội đi dạo chợ, Kiều Bảo Nhi tâm tình sung sướng theo sát chủ tử, nụ cười trên mặt không tan.
Mạnh Diễm trên tay ôm Ngũ Oa, bên người là Tứ Oa nhắm mắt theo đuôi không vứt nổi; mặc dù hắn không thích hài tử, nhưng vì tiểu tử kia, hắn tạm thời chịu đựng vài ngày.
25
Bắt đầu mùa đông, bông tuyết bay tán loạn, cảnh sắc chìm trong màu ngân bạch.
Kiều Bảo Nhi kéo thấp mũ lông, từ trên cao quan sát cảnh phố xá bên dưới, nhớ lại lúc lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, giờ lại đang an ổn ngồi trước người chủ tử.
26
Vương phủ.
Qua hai năm, Kiều Bảo Nhi đã tròn mười bảy tuổi. Ở trong phủ, nó dần thay thế vị trí của Nghiêm tổng quản, chưởng quản mọi việc lớn nhỏ trong phủ, thuận lý thành chương (tự nhiên) mà trở thành đối tượng nịnh bợ trong miệng đám nô tài.
27
Trốn! Bước ra phủ là một đường sống chết trước mắt, Tiểu Cẩu Tử cắm đầu cắm cổ mà chạy.
Cách vương phủ phía sau ngày càng xa, nội tâm sợ hãi vẫn không tiêu tán, phía sau như có một đám ác quỷ, một đám ma xui quỷ khiến đến từ âm phủ muốn tóm y xuống mười tám tầng địa ngục mà thảy vào vạc dầu sôi sùng sục.