21 "A. . . !!!" Bị sự xâm nhập kích thích, lấp đầy lòng thỏa mãn, Mạnh Khinh Khinh rên rỉ nũng nịu, so với việc cường ngạnh vừa nãy, cô cảm thấy hơi ngượng, nhất là khi Hứa Nghiễn lại châm chọc cô, “Miệng em lợi hại như vậy, sao lại không kiên trì thêm nữa?”
Hoa huyệt đói khát, cắn gậy thịt mấy cái, hút lấy nó vào trong mà mút.
22 Hứa Nghiễn khẽ vuốt phần da thịt non mềm trên chân Mạnh Khinh Khinh, giọng nói của anh trầm trầm như rượu vang đỏ độ nhẹ, “Không phải em nói không cần à?”
"Em nói hồi nào? Rõ ràng là không có.
23 Trải qua hai lần lên đỉnh, Mạnh Khinh Khinh hoàn toàn thỏa mãn. Tuy rằng gậy thịt cứng rắn vẫn còn chống đỡ trong hoa huyệt nhưng cũng không ra trở ngại khi cô hưởng thụ dư vị của đợt cao trào, đầu mày cuối mắt của cô đều sảng khoái.
24 Đầu mày cuối mắt của Mạnh Khinh Khinh đều nhuộm nét phong tình, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại vì tình cảm quá mức mãnh liệt, toàn thân hồng nhạt một màu hoa đào, hai chân tê rần, nhưng khoái cảm dồn dập như cơn sóng thủy triều lại không ngừng thúc giục cô.
25 "Bác sĩ Diệp tới rồi. ” Người đàn ông trung niên mặc đồng phục quản gia dừng bước, đứng cách bức phù điêu trước cửa khoảng một thước.
Cô gái được gọi là bác sĩ Diệp khẽ cau hai hàng chân mày nhỏ nhắn, lông mày tựa như dương liễu mờ mịt trong làn sương khói, sầu mà chẳng bi.
26 Diệp Thư đi đến trước mặt anh, hơi khom người xuống. Khương Nhạc nhìn cô từ phía trên. Mấy sợi tóc mai của Diệp Thư được vén gọn sang một bên, khẽ bay bay trước trán, khuôn ngực phập phồng của cô lộ ra hình vòng cung cuộn sóng đẹp đẽ.
27 Đây là một gian phòng làm việc được tách ra từ phòng ngủ chính. Ngày thường, Khương Nhạc làm việc ở chỗ này, tường được cách âm, vô cùng thanh tĩnh.
Diệp Thư bị ném lên trên giường.
28 Khương Nhạc ngậm chặt môi cô mà mút, xúc cảm y hệt như lần trước. Hoa rơi mềm mại, hơi thở trong veo thấm tận vào trong phổi. Đầu lưỡi thô cứng cạy mở hai hàm răng khép chặt, quấn lấy chiếc luỡi đinh hương của cô.
29 Khương Nhạc thả lỏng tay, Diệp Thư đang đau đớn không biết lấy được sức lực từ đâu, nắm đấm như mưa nện vào lồng ngực vững chãi, rồi đến vai và cả hai cánh tay, "Cút ngay.
30 Diệp Thư chưa từng nghe ai nói những lời phóng đãng như vậy, cô kêu lên, “Đừng nói nữa. . . Đừng nói nữa. . . ”
Khuôn mặt trắng nõn, nhỏ nhắn của cô ửng hồng đến mê người, gò má nổi những đường gân nhỏ như đóa hoa đào kiêu diễm, hàng mi cong dày vừa đen vừa rậm.
31 Giọng nói của Diệp Thư mềm mại uyển chuyển, đầy sức quyến rũ tự nhiên, từng chữ yêu kiều đề cập đến việc mình sắp tiểu ra quần. Khương Nhạc thầm nghĩ, không lẽ anh “yêu” cô đến mức lợi hại thế ư? Mới đó mà đã làm cô mất khống chế rồi à?
Trong lúc hưng phấn, mỗi tế bào trên người anh đều trở nên có sức sống lạ thường, từng mảnh da thịt giống như bị lửa dục đốt nóng, huyết mạch sôi sục.
32 Sau một trận mây mưa vui sướng, hai người nhìn nhau mà chẳng nói gì, bầu không khí xung quanh tràn đầy hơi thở lẫn hương vị tình dục còn sót lại đang dần lên men chợt trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ.
33 "Thích ăn gậy thịt thì cứ ăn, ăn nhiều một chút. ” Anh đợi thời điểm chuẩn nhất khi cả người cô hạ xuống, chỉ trong nháy mắt, anh đã nhấc bổng phần eo cô lên, gậy thịt với thế như chẻ tre vượt qua trùng điệp lớp thịt bao vây để xuyên phá tâm hoa, sau đó bị mắc kẹt vào một nơi chật hẹp, sít chặt lạ thường.
34 "Đừng. . . Xin anh. . . Đừng mà. . . Hu hu. . . "
Khương Nhạc đè eo cô xuống, gậy thịt không ngừng rút ra xuyên vào, càng lúc càng căng, càng ngày càng nóng, chèn đầy đường vào non mềm, khiến cơn khoái cảm vô hạn của cô được kéo dài, lên cao, mãi đến khi cô hoàn toàn không chịu nổi, chỉ có thể quát to những tiếng khàn giọng vô nghĩa, hai bàn chân nhỏ đá lung tung trong không trung, thân dưới ngượng ngùng, huyệt nhỏ đổ đầy chất lỏng.
35 Khoảng thời gian chứa xuân sắc vô hạn trôi qua cực nhanh, mới đó mà trời đã vào chạng vạng, ánh sáng trong phòng tối hẳn đi. Khương Nhạc đẩy cửa sổ bằng kính ra, gió mát thổi nhẹ mấy sợi tóc vương bên tai anh, xua đi hương vị tình dục ngập tràn khắp phòng.
36 Edit: Lạc Thần
Nhét đuôi áo sơ mi bỏ vào trong quần tây, kéo khóa quần cài thắt lưng, lại điều chỉnh vị trí cà vạt, nhìn ngang nhìn dọc cũng không vừa lòng, tính tháo ra thắt lại, nhưng vừa tháo xuống chợt nghe có người gõ cửa, anh đành phải ném cà vạt lên trên giường rồi đi ra mở cửa.
37 Diệp Thư không cách nào chấp nhận nổi tình cảnh "bị chó cắn một cái", nhưng nói đến việc đi kiện cáo anh ta. . . thì lòng cứ đắn đo mãi, rốt cuộc chỉ đành "mặc cho chó cắn.
38 Diệp Thư đi trên vỉa hè, đón gió thu mát mẻ, làn váy bay phất phới. Khương Nhạc lái xe tà tà theo cô, cửa sổ xe bị anh hạ xuống, gió thổi vào trong, thổi nhẹ vài sợi trên tóc anh.
39 Diệp Thư hít khí lạnh, cánh môi khẽ mở ra, tựa như một đóa hoa anh đào vừa nở rộ. Cô quay đầu, không muốn nhìn thấy “đồ chơi” của Khương Nhạc (chương trước có nhắc đến cái gì của ai đó xổ ra ấy).
40