101 - Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Phùng Thiên Minh hừ lạnh một tiếng: - Ta biết ngươi có chút công phu quyền cước, nhưng trước mặt cao thủ thủ hạ của ta, chẳng qua là gà đất chó kiểng, không chịu nổi một kích! Ngươi biết hai người đứng phía sau ta là ai không? - Vị này là đại ca của "Thiên Cẩu bang", hắc bang xếp thứ ba của thành phố Đông Giang, "Hoa hòa thượng" Đổng Cửu; còn vị này là hộ vệ riêng của ta Giang Thiết Hùng, quyền vương ngầm tiền nhiệm của tỉnh Minh Hải.
102 Nhưng có điều Giang Thiết Hùng đã đánh giá thấp thực lực của Tùy Qua, cũng đánh giá thấp uy lực của cái cuốc trong tay Tùy Qua. Ầm!Giang Thiết Hùng trúng chiêu rồi.
103 - Tùy huynh đệ, không ngờ Phùng lão bản lại có cốt khí như vậy, xem ra đành phải làm phiền cậu. Mắt kiếng khẽ thở dài một tiếng. - Không sao. Tùy Qua nói: - Phùng lão bản, không biết ông còn nhớ chuyện « tiếng gió » không vậy? Bên trong có một màn khiến tôi cực kỳ ấn tượng.
104 - Cậu muốn làm gì? Phùng Thiên Minh không nhịn được hỏi. - Giấy giấy chứng nhận độc quyền ông cầm cũng vô dụng, nhưng tôi có phương thuốc chân chính, tôi có thể sản xuất kiếm tiền.
105 - Không phải cậu lấy được chỗ tốt gì từ chỗ hắn chứ?Giọng nói của Lam Lan đã có chút ít khinh thường. Tùy Qua vội vàng nói: - Dĩ nhiên không phải. Tôi biết Lam tỷ ghét ác như cừu, làm sao có thể nhận chỗ tốt từ Phùng Thiên Minh.
106 - Vậy ý của cậu là? Mắt kiếng vẫn không hiểu. - Cuồng Hùng Bang không phải có rất nhiều tiểu đệ nhàn rỗi sao? Tùy Qua nói: - Kêu bọn họ ra đường bán thuốc dán, không, đẩy mạnh tiêu thụ đế ngọc cao của chúng ta, sau đó trích phần trăm và tiền thưởng cho bọn họ.
107 Mà căn bệnh phong thấp, đau nhức lại là chứng bệnh thường gặp, cho nên lượng tiêu thụ của đế ngọc cao không cần nghĩ cũng biết. Ngoài ra, với hiệu quả trị liệu của đế ngọc à nói, ba mươi lăm đồng cũng không cao.
108 - Đúng, như vậy là công bằng. Tùy Qua nói: - Nếu không giới hạn binh khí, vậy hạn chế ám khí sao? Sơn Hùng nói: - Ám khí, cũng không hạn chế, nhưng trước khi tỷ thí, cũng sẽ nhắc nhở đối phương một tiếng.
109 Tăng Thiết Âu mãnh long quá giang, căn bản không có ý định giải hòa, cũng sải bước về chính giữa boong tàu. Sơn Hùng vội vàng chép miệng nói với tên tiểu để bên cạnh, tiểu đệ này vội vàng hội ý, hấp tấp khiêng Cuốc chấn linh của Tùy Qua đến.
110 Vì vậy, chiêu thức "mãnh hổ xuống núi" của Tăng Thiết Âu vừa thi triển được một nửa, đã mắc kẹt giữa sườn núi rồi. Tăng Thiết Âu bình sinh giao thủ vô số lần, nhưng chưa bao giờ gặp phải tình huống quỷ dị như vậy!Bất đắc dĩ, Tăng Thiết Âu đành phải từ bỏ chiêu thức này, sau đó thân thể quẹo phải, chân trái rơi xuống đất, tạo ra một dấu chân trên bong thuyền, đùi phải nhanh như tia chớp đá vào lồng ngực Tùy Qua, dĩ nhiên là một chiêu "hổ tử duỗi chân".
111 Ầm!Tay trái Tùy Qua biến quyền thành chưởng đao, chỉ một lát đã đẩy hai tay Tăng Thiết Âu rời ra, thủ đao khắc lên ngực Tăng Thiết Âu. Tăng Thiết Âu lảo đảo, cổ họng ngai ngái, phun ra một ngụm máu.
112 Tăng Thiết Âu mặc dù không am hiểu âm mưu quỷ kế , nhưng đầu óc cũng không đần, nghe Đổng Cửu nói như vậy, lập tức hiểu, nói:- Không sai, tiểu tử kia không phải khẩu xuất cuồng ngôn, xem thường Thiếu Lâm tự sao? Vậy thì tốt, chúng ta không đối phó được hắn, La Hán đường đương nhiên sẽ có người đối phó lại hắn.
113 Tùy Qua biết không ổn, liền lấy một đạo chân khí tiến vào trong thân thể Đường Vũ Khê. Chỉ chốc lát sau, Tùy Qua cảm giác như sét đánh ngang tai. Thông qua đường chân khí du tẩu trong thân thể Đường Vũ Khê, Tùy Qua rõ ràng cảm giác được tâm mạch của Đường Vũ Khê bị hao tổn nghiêm trọng, sinh cơ của nàng đang suy thoái.
114 Đường Vũ Khê vốn muốn tiếp tục khuyên nhủ hắn, để hắn hoàn toàn quên lãng nàng, sau đó bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng lúc này lại không nói được lời nào, hai mắt đã bắt đầu hoen ướt.
115 Mặc dù vị sĩ quan bị nện cũng luyện qua công phu ngoại môn, nhưng hiển nhiên không luyện đến trình độ mình đồng da sắt tôi thể đại thành, cú đập này khiến cho hắn ngất luôn tại chỗ, sau đó mềm như bún lăn từ trên xe xuống.
116 Tùy Qua cuồng vọng nói:- Cho nên tôi nói, những bác sĩ các người tìm về không bằng ta!- Mười lăm phút, cậu thật sự ình là Hoa Đà sao!Đường Vân hừ lạnh một tiếng:- Tôi không có thời gian nói giỡn!- Mười lăm phút, anh có dám đánh cuộc không?Tùy Qua cố ý kích Đường Vân:- Nếu như tôi không làm được, lập tức biến mất trước mặt các người.
117 Mặc dù phần lớn bệnh viện quân khu trong nước đã mở cửa cho dân chúng, nhưng bệnh viện quân khu tỉnh Minh Hải là một trong số ít ngoại lệ, nơi này chỉ nhận bệnh nhân là sĩ quan quân đội và người nhà của họ.
118 - Đứa nhỏ này. . . . ài. Hứa Nhan Hâm khẽ thở dài một tiếng, nhưng không tỏ thái độ. Đường Hạo Thiên trầm tư một lát, nói:- Tôi không có cách nào tin chắc cậu có tỷ lệ năm mươi phần trăm thành công.
119 Nhưng, y tá trong phòng thật sự đã tỉnh, đột nhiên thấy trên ban công có một người khả nghi xuất hiện, theo bản năng sẽ phải đưa tay nhấn còi báo động, nào ngờ tốc độ của người này quá nhanh, rõ ràng ngón tay sắp đụng đến còi báo động, nhưng khi đầu ngón tay của nàng còn chưa chạm phải còi báo động, ngón tay của người khả nghi đã đã đoạt trước một bước, đè xuống huyệt ngủ trên cổ nàng.
120 - Đường thúc thúc, ngài không nên tức giận với tôi, cũng không nên trách Vũ Khê. Tôi nghĩ, bất luận là các người hay là tôi đều không có tư cách quyết định thay nàng, người quyết định chỉ có mình nàng.