401 Tùy Qua nghiêm túc nói:- Thật sự mà nói, gân cốt, kinh mạch của em đều không thích hợp tập võ. Cho dù có tập võ cũng không đạt được bao nhiêu thành tựu.
402 Mùa đông đến, tuyết trắng phủ đầy. Một trận áp suất thấp thổi quét quốc nội, nhiệt độ hạ thấp vài lần. Thành phố Đông Giang cũng nghênh đón đại tuyết hiếm thấy.
403 Tang vật, văn vật. Nhắc tới đều là đồ vật đào ra trong huyệt mộ, nhưng tang vật thì không thể lộ ra ánh sáng, nhưng văn vật thì khác hẳn. Lời này của Trầm Quân Lăng ý nói thủ đoạn của Hồ Nhất Bát thông thiên, có thể đem tang vật biến thành văn vật đi đấu giá.
404 - Một trăm năm mươi triệu!Một người ngồi hàng đầu không chút do dự tăng giá. - Hai trăm triệu!Trầm Quân Lăng không chút do dự tăng giá. Dù sao Tùy Qua đã nói nhất định phải mua được khối gỗ kia.
405 - Hồ tiên sinh, năm nay ông bao nhiêu tuổi?Trầm Quân Lăng nhịn không được hỏi. - Chín mươi ba. Hồ Nhất Bát đáp. - Chín mươi ba? Tôi xem Hồ tiên sinh nhiều lắm chỉ có bốn mươi ba đi.
406 Xem ra người này nhất định muốn lấy cho được Bão Phúc Đan Mộc, nhưng không nghĩ tới hắn nhanh như vậy đã tìm tới nơi này. Tùy Qua thản nhiên, dù sao Hồ Nhất Bát mới là chủ nhân nơi này, để cho hắn đi xử lý tốt hơn.
407 - Dạ, lão gia, còn tôi thì sao? Lão gia, cho tôi lưu lại cùng ngài vậy. Đinh lão đầu rưng rưng nói. - Lão gia muốn đi tu đạo thành tiên, sao còn cần người hầu hạ.
408 - Tôi tới rồi. Lúc này một thanh âm bình tĩnh vang lên ngoài cửa phòng. Cửa phòng mở ra, người kia đi vào, không hề phát ra chút âm thanh. Người này ước chừng ba mươi tuổi, mặc áo Tôn Trung Sơn màu đen, cổ tay áo thêu long đồ đằng màu bạc, vẻ mặt cương nghị, làm cho người ta có cảm giác thiết huyết, vững như Thái Sơn.
409 Tùy Qua nói:- Huống hồ cho dù nàng không chuyển thế, chỉ là một quỷ hồn, trong nháy mắt cũng bị mai một trong nhân gian. - Ai bảo anh diệt nàng?Trầm Quân Lăng nói:- Tôi chỉ là tò mò lai lịch của nàng.
410 Lúc này tiểu ngân trùng đã biến thành một con trùng thật có tài ăn nói. Nó ra sức như vậy kỳ thật chỉ vì một nguyên nhân: nó muốn ăn linh thảo mới cùng linh dược mới!- Ách…đệ tử tài sơ học thiển, kiến thức nông cạn, thật sự không biết.
411 - Có tin tưởng như vậy?Cao Phong nói:- Chẳng lẽ mấy ngày nay cậu đã ôn tập xong rồi?- Còn không đâu. Tùy Qua vừa nói vừa rút quyển “Đại số cấp cao” trong giá sách, sau đó tiện tay đặt lên bàn:- Thật sự là không hiểu nổi, chuyên nghiệp khoa học thảo nghiệp vì sao còn học toán học, đây là làm chi?- Là căn bản của tính toán thôi, không quan tâm cậu học chuyên nghiệp gì, cậu đều phải biết!Liễu Tiểu Đồng nói:- Hơn nữa toán học cũng không phải hoàn toàn vô dụng.
412 Bất quá năm phút sau Giang Đào cũng rập khuôn theo Cao Phong, đem quả cây đắng như thuốc nuốt vào. - Đa Lịch Mộc, thân vuông mà lá tròn, hoa vàng như nhung, kỳ thực như luyện, uống vào không quên…Trong đầu óc Tùy Qua hiện ra ghi chép về quả cây này trong Thần Nông tiên thảo quyết.
413 Nhưng vì thời gian đã qua một nửa, ngoại trừ Tùy Qua ba người còn lại tuy biết giải bài nhưng tốc độ ghi chép không theo kịp. Mà Tùy Qua tuy có tốc độ nhưng vì cùng chung hoạn nạn nên cố ý làm hơn phân nửa đề thi mà thôi.
414 Mà Tùy Qua chẳng những vượt qua cuộc thi, còn thí nghiệm ra dược hiệu Đa Lịch Mộc, một công đôi việc. Cuộc thi chấm dứt vốn nên thoải mái hưởng thụ nghỉ đông vui mừng, nhưng Tùy Qua không nghĩ tới cùng ngày cuộc thi chấm dứt, hắn đã nhận được một tin tức làm hắn không chút cao hứng.
415 - Trời giận thật không có, nhiều lắm là người oán mà thôi. Tùy Qua nói:- Cảm ơn cô vừa rồi thay tôi giải vây. - Tôi chỉ là tạm thời giải vây mà thôi. Lam Lan nhắc nhở:- Nếu sự tình không hoàn toàn giải quyết, chỉ sợ thật sự là gặp khó khăn đâu.
416 Đề nghị này bị Tùy Qua bác bỏ. Bởi vì nếu làm vậy sẽ gây mâu thuẫn sâu sắc cho công ty cùng quần chúng, sẽ tiện nghi cho đối thủ giấu mặt sau màn. Mà Lam Lan cũng bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
417 Thanh âm Tùy Qua vang dội mà bình tĩnh, hắn liếc mắt nhìn Lam Lan, tiếp tục nói:- Thật xin lỗi, Lam đại chủ trì, tôi lợi dụng cô, tôi không xứng làm bạn của cô.
418 Một ít người rục rịch cũng ngừng lại bước chân. Tùy Qua cười lạnh, biết mình tạm thời khống chế được tình huống. Nhưng chỉ tạm thời mà thôi. Bởi vì tiếng còi xe công an từ xa đến gần, vang vọng bầu trời đêm.
419 Bởi vì chân mày Đường Vân đang cau chặt lại, vẻ mặt tối tăm, giống như đang gặp phải khó khăn. Lúc này Tùy Qua cũng cười không nổi, chỉ đưa mắt dò hỏi Đường Vân.
420 Đương nhiên Tùy Qua cũng không cho rằng những bảo tiêu kia chỉ có tu vi luyện khí. Ít nhất nhất định là có cao thủ tiên thiên kỳ, hơn nữa số lượng không ít.