21 Mà người nọ thấy động tác này của Phong Nhược Ngôn, trong lòng khó nén được ý cười, cười ra tiếng. Tiếng nói ôn nhuận như ngọc, trầm thấp uyển chuyển, thanh âm vừa ra tựa như một trận du phong nhẹ nhàng thổi đến, làm cho người ta nhịn không được muốn buông suy nghĩ trong lòng, buông khỏi trần thế, đi theo hắn, vĩnh viễn sa vào trong đó, chỉ đi về một hướng.
22 Phong Nhược Ngôn sửng sốt, cằm hơi nhấc lên, chống lại cặp mắt như biết hết thảy mọi chuyện kia của Hi Phong Dương, rồi sau đó mở miệng nói như ra lệnh : “ Đưa tay của ngươi lại đây!”Lời nói của Phong Nhược Ngôn tuy lạnh nhạt cứng rắn nhưng trong đó dường như chứa tia hờn dỗi mà nàng không phát hiện ra , nhưng Hi Phong Dương đã nhận ra, ánh mắt nhìn Phong Nhược Ngôn giảm đi sự lạnh nhạt và xa cách, thay vào đó là sự mềm nhẹ, khẽ cười, thanh âm trầm thấp uyển chuyển, giọng nói khàn khàn gợi cảm :“Hảo!”Khóe mắt Hi Phong Dương hàm chứa ý cười, ánh mắt lưu chuyển nhẹ nhàng, đã chủ động đưa tay hướng về phía Phong Nhược Ngôn, nhẹ nhàng đặt tay xuống bàn đá mềm mại uyển chuyển như tay không có xương.
23 Hoàng hôn dần dần buông xuống, gió se se lạnh, trên bầu trời chỉ còn lại những vệt đỏ của áng mây chiều. Mặt trời đã xuống núi, trong lúc nhất thời, Phong Nhược Ngôn cảm giác cả người mình bị một cỗ hàn khí của người kia xâm nhập đến.
24 “Tất nhiên là được!” Hi Phong Dương cười nhẹ, lắc lắc đầu. Phong Nhược Ngôn nghe xong, vừa lòng gật gật đầu: “Rất tốt, có hứa hẹn của Hi Hòa cung thánh chủ, tiểu nữ có thể yên lòng mà toàn tâm nghiên cứu cáh chữa bệnh cho ngài.
25 Phong Nhược Ngôn rút ra trâm cài trên tóc, hướng cổ tay của Hi Phong Dương đâm một cái, vài giọt máu tươi liền rơi xuống và đọng lại trên mặt nước trong chậu.
26 Giọng nói Phong Nhược Ngôn bình thản, đem tất cả hiểu biết của chính mình nói ra. Truy Nguyệt đứng bên canh tức giận, hai tay nắm chặt thành quyền, giờ phút này hận không có một chỗ nào để phát tiết.
27 Tần Hải nhìn thân thể của Cửu Nguyệt, trong lòng thầm khiếp sợ, bất chợt lại nghe thấy âm thanh lạnh lẽo kia của Phong Nhược Ngôn, nhịn không được khẽ rung mình.
28 Trên đường cái lúc này, có một con ngựa đỏ thẩm chạy vụt qua, kéo theo một trận gió mãnh liệt, mọi người ngơ ngác nhìn theo bóng dáng màu đỏ kia, không nhìn thấy rõ mặt, nhưng hình bóng cưỡi ngựa thật đẹp, làm mọi người cứ ngóng nhìn theo.
29 Con ngựa chay như bay, chỉ trong chốc lát liền tới Thiên Hạ lâu. Phong Nhược Ngôn xuống ngựa, trực tiếp hướng lầu ba mà đi lên. Nghe Yến Du Trần nói, lầu ba của Thiên Hạ lâu là nơi mua vui, tất nhiên là Thủy Vũ Chiễu sẽ ở đây.
30 Quân Vân Doanh nhíu mi nhìn Thủy Vũ Chiêu, trong mắt hiện lên sự hèn mọn cùng chán ghét. Mà Thủy Vũ Thần nghe Thủy Vũ Chiêu nói nử tữ trước mặt là Phong Nhược Ngôn, trong lúc nhất thời không thể tin được, nhưng Thủy vũ Chiêu đã nói, cũng không thể nào không đề phòng được,lui ra sau vài bước, giở giọng trách mắng: “ Ăn nói xằng bậy, Quỳnh Hoa công chúa sao lại giết ngươi được, không thể ăn nói loạn xạ trước mặt Thụy vương gia!”Thủy Vũ Chiêu sửng sốt, sao đại ca lại nói như thế được, không phải chính đại ca đã bảo…Nhất thời, Thủy Vũ Chiêu ngẩn người, bỗng nhiên xoay người, hướng Thụy vương mà dập đầu : “ Thụy vương điện hạ, ngài nhất định phải cứu ta, Phong Nhược Ngôn này thật sự muốn giết ta.
31 Sắc mặt Quân Vân Doanh lạnh lùng, nhìn nàng rồi nói “ Phong Nhược Ngôn, ngươi…ngươi dám hạ độc trên ngân châm! Sao ngươi lại thủ đoạn như thế?” Hắn biết các ngâm châm lúc trước nàng phát đi hoàn toàn không có độc, nhưng hiện tại thì sao, chẳng lẽ nàng tẩm độc trong lúc phóng ra? Quân Vân Doanh nhất thời nghi ngờ.
32 Không cần quay đầu lại, chỉ nghe âm thanh cùng phong cách kia là đã biết người đến là phong lưu công tử Yến Du Trần. Yến Du Trần tiêu sái bước vào trong phòng, nhìn đống hỗn độn trước mắt, nhìn hai ám vệ Lôi Đình và Huyết Sát té trên đất, trước ánh mắt âm trầm của Quân Vân Doanh và ánh mắt đăm chiêu của Thủy Vũ Thần, lệ quang chợt lóe qua, cuối cùng ánh mắt nhìn xuống bóng dáng xụi lơ của Thủy Vũ Chiêu.
33 Edit: Rika NguyenPhong Nhược Ngôn nhìn Quân Vân Doanh rút kiếm đâm tới ngực mình, đồng thời có mười đạo chưởng phong đang ập tới, giờ phút này nàng không hề có cảm giác sợ chết, nhìn chằm chằm vào gương mặt của Quân Vân Doanh, động tác dưới chân cũng không hề dừng lại, vẫn mạnh mẽ đá.
34 Edit: Rika NguyenPHong Nhược Ngôn thấy Hiên Viên Lưu Phong trầm mặc, không nói gì, trong lòng tức giận, sương mù trong mắt thoáng bay hết, giọng nói mạnh mẽ“Buông ta ra! Cách xa ta một chút”“Ta sẽ không buông đâu?” Ánh mắt Hiên Viên Lưu Phong tà mị, nhìn nàng, ôm chặt eo nhỏ của nàng, đem Phong Nhược Ngôn bảo bọc trong lòng!Vừa nãy thật sự tức giận, ôm lấy nàng rồi cười tà mị, tử y bay bay trong gió.
35 Edit: Rika NguyenHai cổ tay Phong Nhược Ngôn bị nắm đau, nhíu nhíu mày, nhìn khí phách của Hiên Viên Lưu Phong cùng vẻ mặt táu nhợt, yếu ớt của Yến Du Trần.
36 Edit: Rika NguyenPhong Nhược Ngôn đi tới đại sảnh của Thiên Hạ lâu, thấy một đội binh sĩ đang tiến vào, mà cầm đầu là cái tên râu rậm mà nàng đã gặp ở dịch quán.
37 Edit: Rika NguyenTại cửa Thiên Hạ lâu, Phong Nhược Ngôn bước đến bên cạnh Huyết Mã, xoay người chuẩn bị lên ngựa. Bất ngờ, tay nàng bị một bàn tay khác nắm chặt.
38 Edit: Rika NguyenĐêm lạnh như nước, gió nhẹ phất phơ, bầu trời yên tĩnh, những ngôi sao cùng ánh trăng tỏa sáng nơi xa, nhìn màn đêm tựa như tấm màn nhung mềm mại,bóng đêm nhìn thật say lòng người.
39 Edit: Rika NguyenPhía Tây kinh thành, có một con song chảy qua, phố xá phồn thịnh, cây cối mọc xanh um, đây là nơi phú quý của kinh thành. Đại thương nhân đứng nhất của Tây Lưu quốc, cũng là một gia đình không thuộc hoàng tộc được phong hầu, chính là Thủy gia – cũng được xây dựng ngay tại đây.
40 Edit: Rika Nguyen“Phụ thân!” Tay chân bị trói buộc, Thủy Vũ Hinh nuốt nước miếng, thần sắc bi thương xen lẫn sợ hãi kêu to một tiếng, run run muốn đứng lên!“Hinh nhi! Con vẫn nên ngoan ngoãn một chút, con đã quên ta nuôi dạy con lớn như thế nào sao? Tại sao con lại không nghe lời phụ thân, tự tiện hành động một mình, đã không thành công, hiện tại còn biến mình thành bộ dáng như thế này?”Âm trầm mở miệng, Thủy Ngạo Thiên lắc đầu, thở dài, sắc mặt biến đổi : “Hinh nhi, con gái ngoan cảu ta, con nói đi, làm thế nào để trừng phạt con đây? Hả?”Sắc mặt Thủy Vũ Hinh trắng bệch, sợ hãi nói : “Phụ thân, cũng không nên trách con, tất cả đều do con tiện nhân Phong Nhược Ngôn kia! Đúng, đúng, đúng…là do con tiện nhân Phong Nhược Ngôn kia, phụ thân, xin người tha cho con, người nhất định phải báo thù cho con! Phụ thân…”“Hừ!Phong Nhược Ngôn! Ả ta dã giết nhị ca ngu xuẩn của con, ta nhất định không bỏ qua cho ả” Sắc mặt âm ngoan, khóe miệng Thủy Ngạo Thiên nhếch lên một nụ cười độc ác, hừ lạnh nói.