81 Cái khiến cho Dương Dạ, thật ra chính là phần hợp đồng này. "Là một quần đảo trong vùng biển của Dương gia chúng ta, quần đảo Kim Thạch " Dương Chấn Quỳ cầm lấy bản hợp đồng trên bàn làm việc, chỉ vào nội dung bên trong, nói : "Quần đảo Kim Thạch luôn là sản nghiệp của Dương gia chúng ta, nhưng Tề Lâm vừa rồi đến, chính là muốn ba ký phần hợp đồng này, đem Kim Thạch quần đảo chuyển nhượng vô điều kiện cho Nam Vinh gia của hắn!""Quần đảo Kim Thạch ? Có giá trị gì?" Dương Dạ tò mò hỏi.
82 Thấy Quân Hinh mở cửa phòng Tây Thi và Trịnh Đán, Dương Dạ liền khẩn trương, mà Dương Tự càng khẩn trương hơn nữa! Sự khẩn trương của Dương Tự đã làm cho Dương Dạ cảm thấy kỳ quái, thằng nhóc này lẽ nào thật sự lo lắng cho Trịnh Đán như vậy sao? Sợ Quân Hinh xúc phạm đến nàng?Nhưng mà, Quân Hinh căn bản là không tiến vào, nàng chỉ mở cửa phòng ra, nhìn thoáng vào bên trong một chút, sau đó liền ngây ngẩn cả người, tuy rằng Quân Hinh luôn cho rằng mình là một mỹ nữ xinh đẹp nổi tiếng, trên thực tế cũng đúng là như vậy, nhưng mà hai cô gái đang ngồi trong phòng thì quả thật không thể không nói là đẹp hơn nàng rất nhiều, lòng tự trọng mãnh liệt đã làm cho Quân Hinh dừng chân lại, đi vào như vậy, nhìn gần vào dung mạo và thấy rõ sự chênh lệch của hai bên hơn nữa, cho nên không thể vào, tuyệt đối không thể!Nghĩ như vậy, Quân Hinh nghiến răng quay đầu lại "cười", còn đưa tay đóng cửa lại nửa chứ, sau đó trừng mắt nhìn Dương Dạ : "Ông xã, hai tiểu mỹ nữ trong phòng này là ai vậy?"Dương Dạ sửng sốt một chút, tế bào não trong đầu nhanh chóng nhảy số để tìm ra một đáp án thích hợp, ngoài miệng thì lắp bắp tranh thủ câu thêm giờ : "Là.
83 Tinh Tinh và Dương Dạ đứng trên sân thượng của Dương gia chủ trạch, nói rất nhiều về những chuyện trước kia, mà chủ yếu là xoay quanh về Dương Dạ cả, hành hạ và dày vò nàng thế nào, càng nói thì vành mắt của Tinh Tinh càng đỏ.
84 Mặc dù Quân Hinh có chút bất ngờ, nhưng cũng rất vui, dù sao thì Dương Dạ cũng chưa từng chủ động yêu cầu đến Nam Vinh gia bao giờ cả. Vì vậy, khi trời vừa sáng, Quân Hinh hăng hái đi rửa mặt chải đầu xong, chọn đồ mặc cứ như là đi thi người đẹp vậy, sau đó nhảy nhót khắp nhà giục Dương Dạ đi mau.
85 Nam Vinh Tuấn dặn dò người hầu quản gia chuẩn bị tốt một buổi tiệc rượu, còn muốn tự mình tham gia nữa chứ. Nam Vinh Huyễn và Quân Hinh đều rất lo lắng, dù sao thì đã lâu rồi Nam Vinh Tuấn không có ra khỏi phòng ngủ, đã nửa năm rồi chưa thấy xuống giường.
86 Cái gì, bị buộc bất đắc dĩ? Ha ha, Dương Dạ nghe Nam Vinh Huyễn nói xong, trong lòng cười lạnh, nói : "Ồ? Nam Vinh Huyễn, thế nào gọi là bị buộc bất đắc dĩ? Nói nghe xem thử coi?"Nam Vinh Huyễn ngẩng đầu, đưa mắt nhìn Dương Dạ, cúi đầu nói : "Tôi biết cậu sẽ không tin, nhưng mà.
87 Trở về Dương gia đại trạch, Dương Dạ để cho Vương Tài lái xe, Vương Tài sợ đến run cả người lên, sắc mặt tái nhợt gật đầu, dọc đường đi, bởi vì đã giải trừ hiểu lầm với Nam Vinh gia, lại càng không sợ mất Quân Hinh, cho nên tâm tình rất tốt, quay lại hát với Tô Lạp : "Mình rất xấu, nhưng mình rất dễ thương", nhưng không ngờ rằng Tô Lạp lại có thể cúi đầu gầm gừ theo giai điệu của Dương Dạ, tuy rằng âm điệu rất giống với mấy em tham gia vào cuộc thi "Siêu cấp nữ sinh", nhưng mà tiếu tấu và giai điệu có thể hòa hợp với Dương Dạ, cái này làm cho Quân Hinh và Dương San cươi ngặt nghẽo, tuy rằng Tô Lạp trước mặt hai nàng rất là ngoan ngoãn, nhưng mà từ trước đến giờ chưa từng sinh động như vậy.
88 Xuyên qua tầng mây, có thể thấy được một vùng biển rộng lớn bên dưới, Tây Thi và Trịnh Đán kinh ngạc đến vui sướng! Chạy qua chạy lại trong cabin để ngắm nhìn bên dưới, la lên liên tục : "Chúng ta đang bay sao? Chúng ta ở trên trời sao? Chúng ta thật sự đang bay trên trời sao?"Đối với Tây Thi và Trịnh Đán mà nói, loại chuyện này hiển nhiên rất là khó tin rồi, Tây Thi hưng phấn đến mức đi mở cả cửa thoát hiểm trong máy bay ra mà nhìn, làm Tiễn bá hết hồn vội vàng ngăn cản nàng ta lại.
89 Lúc Dương Tự kinh ngạc la lên, thì Dương Dạ đã túm lấy cổ của tên quần bơi màu vàng rồi, đang chuẩn bị chọc ghẹo thằng nhóc không biết trời cao đất rộng nà, thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng ới của Dương Tự, Dương Dạ quay đầu lại nhìn, nhất thời cảm thấy tức giận.
90 Trò chơi lướt sóng bắt đầu bằng cách, người lướt sóng nằm sấp hoặc quỳ gối trên cái ván lướt, dùng hai tay với ra ngoài biển xa, khi sóng biển bắt đầu đẩy cái lướt sóng, người lướt phải nhanh chóng đứng lên, làm cho thân thể đứng ngay trọng tâm của cái ván lướt sóng để bắt đầu điền khiển.
91 "Tiểu Niếp, em nói cái gì?" Cao Hoàn kinh ngạc quay đầu lại hỏi. "Em nói, tối nay em theo hắn" Biểu tình của Tiểu Niếp rất bình tĩnh, vừa nói chuyện vừa liếc Dương Dạ một cái.
92 Dương Dạ hoàn toàn chìm đắm trong sự vui sướng trước nay chưa từng có này, dưới "cực hình" tuyệt vời không gì sánh được này, thằng nhỏ của Dương Dạ dần dần có phản ứng, ài, cái này cũng là bình thường, nếu là em mà bị "cực hình zú đè" như vậy mà không có phản ứng thì thôi rồi.
93 Lúc trở về phòng, Tô Lạp tự nhiên lại nhào đến lòng của Dương Dạ trước cả Tây Thi và Trịnh Đán, giống như là đã chờ đợi rất lâu vậy, cúi đầu gào thét, Dương Dạ cười cười sờ soạng đầu của Tô Lạp, không ngờ rằng đúng lúc này xích ấn trên cổ tay trái có phản ứng, làm cho Tô Lạp giống như bị phỏng vậy, kêu lên một tiếng, rồi vọt qua một bên.
94 Dương Dạ và Tiễn bá đang ngồi lo lắng trong phòng, bỗng nhiên có một nhân viên khách sạn chạy đến đây vui vẻ báo cáo, nói là tìm được nhị thiếu gia rồi! Bây giờ cậu ấy đang ở trong phòng khách tầng hai!Cái này đúng là làm cho Dương Dạ thở phào một hơi, nếu như em trai Dương Tự xảy ra chuyện, vậy thì hắn đúng là không có cách nào ăn nói với Dương Chấn Quỳ cả, và cũng không có cách nào đối mặt với bản thân, hắn nói là xin ba cho em trai đi rèn luyện, rèn luyện không thành mà người còn xảy ra chuyện thì.
95 Trương Văn Vũ là đại thiếu gia của Trương thị gia tộc, một trong năm đại gia tộc, hắn thích dùng tiền, thích màu trắng, thích mỹ nữ, càng thích mỹ nữ có làn da trắng nõn thích dùng tiền.
96 Đi vào "con đường chuyên dụng dành cho người ăn cắp khoáng thạch", đi thẳng một đường, cuối đường là một cái kho vắng vẻ, trước kho có một cái cửa sắt, xuyên qua cửa sắt, có thể thấy rõ được bên trong có một cái bàn lớn, trên bàn có vài cái hộp thủy tinh được lắp đặt dưới những thiết bị máy móc không biết tên, mà trong hộp thủy tinh dùng một dịch thể không rõ để ngâm một cục đá kim sắc.
97 Trong khoảng thời gian này, Nam Vinh Huyễn luôn đứng ngồi không yên, câu nói của Dương Dạ để lại trước khi rời khỏi Nam Vinh gia, vẫn cứ luôn quanh quẩn trong đầu hắn, hắn hoàn nghi Dương Dạ đang hù dọa hắn, nhưng mà lại mâu thuẫn cho rằng nếu như là thật, như vậy thì hắn phải chịu một đả kích rất lớn, huống hồ từ thay đổi nghiêng trời lệch đất của Dương Dạ mà thấy, hắn ta tuyệt đối không phải là thuận miệng nói đùa, Dương Dạ bây giờ đã trở nên sâu không thể dò được rồi.
98 Dương Dạ thật sự ngây dại ra, hắn chưa bao giờ dám tưởng tượng, mình đánh bậy đánh bạ một phen, tự nhiên ở một nơi tối thui rồi đột nhiên trong suốt, thấy được một kỳ quan như vậy!Trước mắt Dương Dạ không xa, dưới nước biển trong suốt, tự nhiên lại là một thành thị! Một tòa thành thật lớn, có kiến trúc, có con đường, có tường thành, ở bên cạnh tường thành còn có một pho tượng thật lớn nữa, hơn nữa nhìn từ xa lại, thậm chí còn có các loại vật dụng giống như trang sức để ở trên nóc nhà hoặc tường thành vậy!Một tòa thành như vậy, lẳng lặng nằm dưới đáy biển sâu, nằm trong một mảnh trong suốt, có vẻ trang nghiêm, túc mục, khí thế bàng bạc, lại có vẻ già nua, cô tịch, không khí trầm lặng.