161
Editor: Luna Huang
Điếm chủ thấy thế nhân tiện nói: “Kim chủ đã giao phó hoàng kim, dựa theo quy củ, chúng ta chia năm năm. ” Hắn nói từ trong lòng ngực xuất ra một xấp giấy mỏng xếp nhỏ, đẩy đến trước mặt của Mộ Tiêu Thư, “Đây là kim phiếu một vạn lượng hoàng kim, cô nương thu đi.
162
Editor: Luna Huang
“Những người khác còn muốn lúc nào mới đến!” Có người oán khí tận trời nói, “Trước đó hẹn hay lắm, kết quả là tới chỉ có chúng ta bốn người, bọn họ đều đi nơi nào rồi?”
“Ai, đến hay không có quan hệ gì? Không phải mới vừa nói rồi sao, hoàng kim đã bị người lấy rồi!”
“Làm sao có thể nhanh như vậy, ta không tin!”
“Không tin? Hừ hừ, không tin chớ tin, ta tự mình đi hỏi, còn có thể có sai sót? Kim chủ đã nhận được đầu người, trả hết tiền, cuộc trao đổi này cứ như vậy kết thúc rồi.
163
Editor: Luna Huang
Trí nhớ của Mộ Tiêu Thư có đôi khi rất hữu dụng, có đôi khi rất không đáng tin cậy. Nếu cảm thấy nhìn quen mắt, chắc là gặp qua, nếu quên mất, nhất định là người không trọng yếu, thế nhưng nghĩ không ra chính là khó chịu.
164
Editor: Luna Huang
Mộ Tiêu Thư như lâm đại địch nhìn dính cách nàng càng ngày càng gần, cảm giác trên người đều nổi da gà, bị nước nóng làm ướt y phục lúc này tựa hồ dính gia tăng, để cho nàng phá lệ khó chịu.
165
Editor: Luna Huang
Ngoài thành Đông Sóc, Đàm Hạo Uyên đem kiếm rút ra từ trên người một danh sát thủ, tiên huyết văng khắp nơi, hắn ung dung cất bước né tránh.
166
Editor: Luna Huang
Đánh đàn khiêu vũ, đơn giản chính là những thứ này, Mộ Tiêu Thư nhìn một mỹ nữ, cảm thấy không thú vị được ngay. Có không ít có không ít nam nhân rất kích động, mỗi một người đều muốn bình luận một phen, thậm chí chỉ vào mỗ nữ, nói như là tình nhân trong mộng của hắn.
167
Editor: Luna Huang
Đó là Đàm Hạo Uyên, lúc giám khảo nói chuyện, hắn từ phía sau nhảy lên, nhảy lên đài, vẫn còn đạp một cước trên đỉnh đầu của giám khảo.
168
Editor: Luna Huang
Đàm Hạo Uyên nhìn Mộ Tiêu Thư, ánh mắt của hắn để cho nàng càng ngày càng khó thụ, chẳng lẽ nhất định phải nói ra? Thế nhưng nàng thực sự không biết giải thích chuyện của APP thế nào.
169
Editor: Luna Huang
“Nhiệm vụ hoàn thành, ở đâu ra nhiệm vụ có thể chấp hành? Tiền thưởng đã ra, không còn tiền thưởng có thể trả cho sát thủ. Không có bạc, bọn họ cũng sẽ không bán mạng.
170
Editor: Luna Huang
Người bình thường nói chúc phúc ngữ, thân thể khỏe mạnh là được, khôi phục như lúc ban đầu cái quỷ gì?
Thế nhưng Đàm Diệu Thành bất đồng a, hắn nghe xong, cả người hầu như nhảy dựng lên.
171
Editor: Luna Huang
“Trên lưng nàng là cái gì?” Đàm Hạo Uyên vấn, có điểm vướng chân vướng tay.
Hắn đưa tay chộp một cái, lấy thứ trên lưng Mộ Tiêu Thư xuống.
172
Editor: Luna Huang
Mộ Tiêu Thư hết chỗ nói rồi, một hồi nàng yên lặng nhìn Quý Thanh Nguyệt, Quý Thanh Nguyệt cảm giác sự tình có điểm ngoài dự liệu của mình, hỏi: “Ngươi đây là cái nhãn thần gì?”
Mộ Tiêu Thư cười một chút, nói rằng: “Không có gì, bất luận ngươi nghĩ như thế nào, chuyện này chỉ có một biện pháp giải quyết.
173
Editor: Luna Huang
Đàm Hạo Uyên từ lâu nhận được tin tức, cho nên nhìn ánh mắt của Mộ Tiêu Thư có điểm cổ quái. Nam Minh Lãng lại không có ngư xuẩn đến mức dùng phương pháp như vậy để giết chết Nam Minh Châu, coi như la giết rồi, hết lần này tới lần khác còn bại lộ thân phận của hắn, chuyện này thực sự là lộ ra kỳ hoặc, mà duy nhất có thể giải thích những thứ kỳ hoặc này, chỉ sợ cũng chỉ có.