21 Dùng xong đồ ăn sáng, Hà Duyệt ly khai Long Thần Điện, ngồi trên Điếm Miện huyễn lệ chói mắt trở về Lâm Hoa Điện của chính mình.
"Tham kiến chủ tử, chủ tử kim an.
22 "Duyệt. . . ngươi muốn ta như thế nào trả lời ngươi?"
Hà Duyệt đỏ mặt, cố gắng khống chế nhịp đập con tim, ra vẻ trấn định nói:" Trả lời cái. . . cái gì a.
23 Chưa được một khắc dùng công phu, hai người liền bình an đứng ở kinh thành Huyền Minh Quốc- Phục Tương Thành, đèn lồng đỏ rực, dày đặc đám đông, Hà Duyệt mới chân thật cảm nhận được chính mình đang đứng là thế giới cổ đại phong kiến.
24 Tiêu Sở Nhiên chọn một gian tửu lâu gần đây, một sương phòng thượng đẳng, sau khi mang lên rượu cùng thức ăn tốt nhất lên, sau một khắc, Lãnh Diệc Hiên lôi kéo Hà Duyệt ngồi xuống, ôn nhu nói:" Duyệt, ngươi là ngay cả lời ta nói cũng không tin?"
Hà Duyệt muốn nói khônh có, nhưng lại lo lắng đến Tiêu Sở Nhiên bấy giờ vẫn bảo trì trầm mặc, nhìn thấy biểu tình bất an của Hà Duyệt, Tiêu Sở Nhiên lại cam đoan nói:" Diệc Quân, tuy nói ta và ngươi quen biết không lâu nhưng ngươi cũng có thể rõ ràng ta làm người thế nào, ta Tiêu Sở Nhiên cam đoan tuyệt không chk người khác biết chuyện này cho nên Duyệt Quân ngươi đừng sợ hãi, bằng không người nào đó lại lo lắng.
25 "Duyệt Quân quả nhiên là người may mắn, trí tuệ lanh lợi, nan đề như thế cũng giải quyết được, thật là nghĩ không ra Diệc Hiên lại có một người làm bạn đời , thật sự là có phúc a!" Tiêu Sở Nhiên khen Hà Duyệt một phen lại hướng Lãnh Diệc Hiên ý vị thân trường cười cười (Bản gốc nó ghi là phu quân nhưng mình thấy không hay nên sửa lại nha)
Lãnh Diệc Hiên trừng mắt nhìn Tiêu Sở Nhiên một cái, ngược lại nhìn về phía Hà Duyệt đang mơ màng, Lãnh Diệc Hiên nhịn không được thở dài một tiếng:" Duyệt, sắc trời đã tối muộn cần phải trở về.
26 "Về sau ngươi vẫn là ít đến Xích Nguyệt Điện sẽ tốt hơn. " Hà Duyệt nói xong những lời này, sắc mặt cũng trở nên khó coi giống như tờ giấy trắng.
"Biểu tình của ngươi không phải ý tứ này.
27 Hôm sau.
Hà Duyệt sáng sớm đã bị Thải Hà từ giường kéo lên, Hà Duyệt còn chưa tỉnh ngủ mơ mơ màng màng mặc quần áo, chờ lúc rửa mặt xong Hà Duyệt mới nhìn chính mình đang mặc một thân áo dài trắng, ngay cả tóc cũng chỉ dùng chiếc trâm cài bằng gỗ bình thường cố định.
28 Diệc Hiên. . . . ? Hà Duyệt trừng mắt nhìn nhìn mới phát giác người trước mắt không phải Diệc Hiên, nhịn không được ở trong lòng mắng chính mình như thế nào lại thấy cái gì cũng muốn nhìn ra linh tinh, sau đó hướng ánh mắt xin lỗi đối với Vân Vương đã cứu mình cười cười, lần này mới chú ý tới Vân Vương cùng Diệc Hiên có rất nhiều bất đồng.
29 Hòa Hương Viên hội tụ lần thứ hai đã là ba ngày sau khi Hà Duyệt xuất cung học tập Phi Ninh Vũ, bởi vì Thiên Vũ Chương sắp tới cho nên luật lễ mỗi ngày phải thỉnh an đều được lượt bỏ, bởi thế nên Hà Duyệt mới có gan sáng sớm xuất cung luyện tập cũng không sợ Thượng Quan Tuyết kia tìm tới cửa gây phiền toái.
30 Chuyện Lãnh Vân Diệu vào hậu cung đã trở thành đề tài được bàn tán nhiều nhất Hòa Hương Viên lầm hai, mà một người chủ khác của đề tài này là Hà Duyệt.
31 Hà Duyệt cân nhắc nửa ngày, cũng không biết có nên nói hay không, chỉ có thể đơn giản qua loa vài câu:" Khi ta xuất cung được Vân Vương cứu, cho nên. .
32 Hà Duyệt hôm qua hồi cung suy nghĩ một đêm cuối cùng cũng thông suốt, đang chờ đợi Lãnh Diệc Hiên tìm tới cửa chĩnh mình đồng thời cũng quyết chí tự tăng cường luyện tập Phi Ninh Vũ.
33 Thải Hà nhìn chằm chằm cung nữ quỳ trên mặt đất, ánh mắt lạnh như băng hận không thể ngay lập tức tiến lên giết chết đối phương, có lẽ là cung nữ này thận trọng chú ý tới ánh mắt Thải Hà, sợ tới mức không ngừng run run quỳ trên mặt đất.
34 Lệnh bài xuất cung cuât hiện chứng minh chuyện tự mình xuất cung là việc giả dối hư ảo, cũng tiến thêm một bước chứng thực vị trí của Hà Duyệt trong lòng Hoàng Thượng cao bao nhiêu làm cho Đức Phi cùng Hoa Thần thẹn quá hóa giận, ngay cả Liễu Lam Nhi cùng Diệp Cốc Dịch cũng phẫn nộ hận không thể tiến lên trừu Hà Duyệt hai roi.
35 "Là. . . . là Hoàng Thượng. . . . "
Hai chữ này rõ ràng đem đám người Đức Phi đánh xuống địa ngục hàn băng, Đức Phi khiếp sợ quát:" Chanh Nhi, ngươi tốt nhất ăn ngay nói thật, Duyệt Thượng Thị tư hội nam tử.
36 "Bởi vì ta cái gì?" Lãnh Diệc Hiên đột nhiên xuất hiện làm Hà Duyệt đang phẫn nộ trên giường bị dọa ngây người, cứng ngắc nghiêng đầu nhìn về phía Lãnh Diệc Hiên, đối với nụ cười của ai kia kinh hồn tán đảm, ngọa tào, ngươi đến thật đúng lúc a!
"Không, không có gì!" Ngốc tử mới nói cho ngươi nghe, trừ phi Hà Duyệt không muốn sống nữa.
37 Chu Tử Hoa ra khỏi Xích Nguyệt Điện sắc mặt vẫn luôn không tốt làm cho tỳ nữ bên người hầu hạ Thược Nhi lo lắng không thôi, " Chủ tử đây là thân thể không khỏe! Hay là Thược Nhi đi gọi ngự y tới.
38 " Tử Hoa, ngươi thế nào biết được vật gì làm ta trúng độc?"
Chu Tử Hoa nhìn thoáng qua Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên tiến lên đem Hà Duyệt ấn lên giường, nghiêm túc nói:" Duyệt, ngươi trước hết cứ để ngự y hội chẩn, việc này đợi lát nữa trẫm sẽ thành thật khai báo ngươi.
39 Uống thêm một vòng thuốc, thân thể cuối cùng cũng hoạt động tự nhiên, cảm giác có sức lực thực sự làm Hà Duyệt cao hứng một phen, cơm đều so với bình thường ăn thêm hai chén, vì thế mà được Lãnh Diệc Hiên ban thưởng không ít.
40 "Đề nghị của Duyệt Thượng Thị thế nhưng cùng lời của Tả tướng có điểm tương đồng. " Lãnh Vân Diệu cho Tiêu Sở Nhiên một nụ cười ý vị thâm trường, lại bị Tiêu Sở Nhiên cho một ánh mắt xem thường mà kết thúc.