21 Được Phong đại phu ‘khởi thủ hồi xuân’ dốc lòng chữa trị, thương thế của Tráng Quảđã được xử lý thích đáng.
Ban ngày, Tiêu Chấn Nam cùng Tiêu Chấn Vũ một tấc cũng không rời bảo hộ bên cạnh.
22 Hai ngày sau, vương phi Tiêu phủ đột nhiên ôm bệnh mà chết, khi chết miệng phun máu không ngừng, thuốc có hay đến đâu cũng không có hiệu quả.
Bởi vì Tiêu vương phi chết đột ngột, trong nhất thời, người Tiêu phủ đồn đại không biết vương phi có phải đã mắc thứ bệnh không sạch sẽ nào không, cho nên mấy ngày nay Tiêu vương mới không về phủ.
23 Tiêu Chấn Nhân nhìn thư không dưới mười lần, rồi im lặng chậm rãitỉ mỉ gấp nó thành hình vuông nhỏ, bỏ vào hà bao luôn mang theo bên mình, sau đó đem phong thư đến trước ngọn đèn, chuyên chú nhìn nó cháy sạch không còn gì cả dưới ngọn lửa.
24 Tráng Quả rời khỏi Tiêu phủ, rời khỏi thiếu gia đã hơn hai mươi ngày.
Hai mươi ngày này, tuy y không có ý hỏi thăm nhưng Tiêu phủ danh chấn thiên hạ như thế, chuyện trong phủ đương nhiên vẫn truyền vào tai y.
25 Chấn Nhân một tay cầm cương, một tay ôm chặt người trong ngực, nhất quyết không chịu thả lỏng. Thúc ngựa phi nhanh hơn, chạy về phía thành nhỏ mà vừa nãy Tráng Quả vừa chạy ra.
26 LúcTráng Quả mở to mắt, thấy mình đã ngủ trên giường, nằm trong ***g ngựcChấn Nhân.
Lẳng lặng nhìn khuôn mặt đã thấy suốt mười bảy năm này, khóe miệng hắn còn mang theo nụ cười, như đứa trẻ đã thỏa mãn.
27 Tráng Quả sợ tới mức tay run lên, bánh bao rơi vào trong chén cháo. Trời a! Sao lại đụng đầu với nàng ta ở đây thế này? Nếu để thiếu gia nghe được mấy lời loạn thất bát tao của nàng thì không phải ta đây chết chắc rồi sao? Thiết cô nương, cô nương đừng có hại ta a!
“Sao vậy? Ngươi quen biết nàng ta?” Bất mãn vì lòng tốt của mình đã rơi vào chén, Chấn Nhân hỏi Tráng Quả.
28 Tráng Quảchịukhông nổi thiếu gia, đành phải cùng hắn hai người cùng cưỡiHỏa Diễmđi.
May mà Hỏa Diễm thuộc loại Ðại Uyên lương câu , thân cao chân dài, sức chịu đựng tốt, dù phải chởhai nam tử tráng niên cũng không phải cố hết sức.
29 “Ngươi còn nhớ rõ nhà ngươi ở đâu? Ngươi vẫn chưa quên?” Chấn Nhân cảm thấy kinh ngạc.
“Ân, nhớ rõ. Lúc ta đến Tạng Hương sơn trang đại khái sáu tuổi, chuyện trong nhà nhiều việc còn nhớ được một chút.
30 Đêm khuya yên tĩnh, trăng sáng trên khoảng trời rộng lớn.
Từ một gian phòng hảo hạng trong một khách *** lớn truyền ra âm thanh đứt quãng như tiếng người đang gọi ai đó…
“’Ưng’ hay ‘Chấn Nhân’?”
“A…Chấn Nhân…Đừng, thật sự khôngđược , ta… ta đã ăn không… tiêu…”
“Lại ‘thiếu’! Ngươi đã quên vừa rồi chúng ta đã nói thế nào sao? Chỉ cần ngươi kêu một tiếng ‘thiếu gia’ thì phải để ta làm một lần; thốt ra tiếng ‘thiếu’ thì phải cho ta hônmột cái, lúc nào ta bảo ngươi gọi tên ta, nếu ngươi gọi khôngđược thì phải cho ta sờ một cái.
31 Ngày thứ hai, Tráng Quả lại cùng Chấn Nhâncưỡi Hỏa Diễm ra đi. Không phải y không muốn phản kháng, mà là y không cách nào vắt chân qua mà cưỡi ngựa được; bất đắc dĩ đành phải như nữ nhân ngồi ngang lưng ngựa, tựa vào ***g ngực Chấn Nhân.
32 Chấn Nhân đang trên đường đến doanh trướng chuyên dụng của tướng quân cùng Tráng Quả, vừa đi vừa nói cho y biết, Ô Triển và mấy vị tướng lãnh gặp y vừa nãy đều là thế lực mà bốn, năm năm nay hắn bồi dưỡng bên ngoài, đến hai năm gần đây mới được hắn tung vào triều đình để âm thầm giúp đỡ hắn, đều là những người đáng tin cậy.
33 Rốt cục đã biết được tay nghề của đại trù trong quân doanh, Tráng Quả bị Chấn Nhân ôm vào ngực cọ cọ cả một đêm, bất đắc dĩ đành phải đồng ý thỉnh thoảng sẽ giúp hắn bày tiểu táo, miễn cho Phiêu Kị Đại tướng quân còn chưa kịp ra chiến trường đã bị thức ăn trong quân doanh của mình độc chết.
34 Hạ tham tướng khẩn trương ngưng thần nhìn chăm chú địch doanh phía Tây, cả nháy mắt một cái cũng không dám.
Mồ hôi theo thái dương gã chậm rãi chảy xuống, ngay khi mồ hôi sắp sửa rơi vào mắt, chợt thấy gã vung mạnh tay lên, ba nghìn hỏa tiễn nhất tề bắn ra, lại lặp lại hai lần nữa, Hạ tham tướng liền thổi kèn lệnh cho mọi người nhanh chóng rút lui.
35 Tráng Quảôm chặt Hô Hàn Tà đi tới một chỗ có thể tránh gió gần hồ nước, đây cũng là nơi mà y cùng Chấn Nhân thường nướng thịt và nghỉ ngơi ban đêm.
Không thèm nghĩ đến mình và Chấn Nhân đã làm những chuyện gì trên mặt đất ở chỗ này, Tráng QuảthảHô Hàn Tàxuống, nhặt gói thuốc chữa thương rơi trên mặt đất lên.
36 Trái ngược với cuồng phong gào thét, cát vàng mù mịt đầy trời hôm qua, không trung hôm nay sáng sủa không một gợn mây, không khí xung quanh tràn ngập khí tức tiêu điều xơ xác, tất cả đều là sự tĩnh lặng ghê người.
37 Nếu là thính lực bình thường của Chấn Nhân, người ở bờ bên kia chỉ cần vừa xuất hiện chắc chắn đã bị hắn phát hiện.
Nhưng đáng tiếc là, lỗ tai và các giác quan của hắn hiện giờ toàn bộ đều tập trung trên người Tráng Quả, căn bản không rảnh bận tâm đến mấy thứ khác, cho nên mới có thể để Cốc Lễ vương trước kia – hiện tại là Thiền Vu Hô Hàn Tà vốn võ công cũng không tệ đứng ở đó, xem từ đầu đến cuối màn biểu diễn đông cung đồ sống của hắn và Quả Quả thế này.
38 Nghe ra trong ngữ điệu củaChính Hoàngcó quyết tâm bắt buộc, Chấn Nhân biết mình phải đưara quyết định trọng đại cho tương lai sau này của mình.
Thanh thanh giọng, Chấn Nhân dùng giọng nói cực kì rõ ràng, “Khởi bẩm Thánh Thượng, có thể đượcThánh Thượng và công chúa coi trọng, vi thần tất nhiên là cực kỳ vinh hạnh.
39 Đột nhiên, Tráng Quả bị sợ hãi làm tỉnh.
“Bên ngoài sao lại ồn ào như vậy? Xảy ra chuyện gì? Đây là chỗ nào? Sao ta lại ngủ ở đây? Chẳng lẽ Chấn Nhân ôm ta tới đây?” Nghĩ đến chuyện có lẽ người khác đã thấy mình bị Chấn Nhân ôm vào ngực, Tráng Quả xấu hổ đến mức không dám ra ngoài gặp người nữa.
40 Nói đếnTiêu Chấn Nhânđang cùng các tướng lĩnh của mình chiến thắng về kinh yết kiến Chính Hoàng, Chính Hoàng mở rộng Ngọ môn đón chào, bách quan cũng ra chào đón.
Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ, Ngôn Tình
Số chương: 106