41 Lâm Uyển Bạch chợt run người vì ngữ khí nghiêm nghị trong câu nói của anh.
Cô thấy anh hơi nheo đôi mắt đen nhìn mình, trong ánh mắt có vẻ hờ hững đang ẩn chứa một sự giận dữ đang rục rịch.
42 Sáng sớm ngày cuối tuần, Lâm Uyển Bạch thức dậy rồi tới bệnh viện thăm bà ngoại.
Hiếm có dịp cô không phải lo lắng đến việc làm thêm, có thể yên tâm ngồi trò chuyện với bà, tuy rằng tất cả những bình yên này đều được đổi lại từ việc dạng hai chân.
43 Lâm Uyển Bạch càng kinh ngạc hơn.
Cô xắn tay áo lên, chuẩn bị rửa tay: "Anh đợi một chút, bây giờ tôi làm ngay!"
Hoắc Trường Uyên đánh mắt nhìn cô, hai tay đút túi quần, quay người ngông nghênh kéo ghế bàn ăn ra, ngồi xuống.
44 "Cô gái này cũng đến à? Cùng chơi đi!"
Tần Tư Niên dường như đến lúc này mới nhìn thấy cô, nhướng mày ra hiệu.
Lâm Uyển Bạch gượng gạo xua tay, nhưng đã bị Hoắc Trường Uyên ngồi bên kéo dậy: "Tôi không biết bắn mà.
45 Có vẻ như Hoắc Trường Uyên chưa bao giờ đến những nơi như thế này.
Một bóng hình đáng lẽ phải xuất hiện trong các siêu thị nhập khẩu, vậy mà lại xuất hiện trong không gian hỗn tạp, ầm ĩ tiếng người này, thật sự không hề ăn nhập.
46 Đây là lần đầu tiên Hoắc Trường Uyên cảm thấy bối rối.
Thật ra tính cô rất kiên cường, khi anh gặp cô ở nhà họ Lâm, bị đánh đến sưng vù một bên má nhưng cô cũng không rơi một giọt nước mắt.
47 Người quản lý cuống quýt gật đầu, hai tay đỡ lấy lưỡi dao.
Họ không mang vào căn phòng ngăn cách bên trong mà có thợ chuyên nghiệp, đeo găng tay chuẩn bị xử lý.
48 "Cái quái gì vậy!"
Hoắc Trường Uyên càu nhàu một câu.
Sắc mặt khó xử của Lâm Uyển Bạch sắp bùng nổ đến nơi, cô bối rối hít sâu một hơi: "Chính là thứ mà tháng nào con gái cũng gặp.
49 Lâm Uyển Bạch nhấc chân lên, không biết nên tiến lên hay lùi xuống.
Nhất là khi Hoắc Trường Uyên nhìn cô, tầm mắt chỉ hờ hững thoáng qua, khóe miệng lại loáng thoáng căng lại.
50 Lâm Uyển Bạch có phần sợ hãi.
Cô nhìn thấy những mạch máu gân lên trên cổ anh, nuốt nước bọt: "Tôi không hiểu anh đang nói gì cả. "
"Gã đồng nghiệp nam đã đưa em về!" Hoắc Trường Uyên hạ giọng quát.