21 Giang Phóng quay người lại, nhìn thấy Lâm Uyển Bạch ôm chiếc áo vest trong tay.
Lâm Uyển Bạch đã thay quần áo, may mắn là quản lý cho mắng cô vài câu, không bị phạt.
22 Hoắc Trường Uyên kiểm tra qua: "Có lẽ chỉ hơi bị trẹo chân một chút thôi, chườm nóng qua là được. "
Anh gọi một người phục vụ đi ngang qua đó tới, dặn dò mấy câu, rồi bảo người đó dìu người phụ nữ rời đi.
23 Hoắc Trường Uyên gõ gõ ngón tay lên màn hình di động: "Sao hả, có phải nhiệt tình như nước không?"
Lâm Uyển Bạch thật sự không dám tin, hóa ra anh đã ghi lại âm thanh tối đó của hai người.
24 Tầm mắt Hoắc Trường Uyên dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Anh nhìn thấy một Lâm Uyển Bạch quần áo cũng ướt sũng, sau đó lại nhìn sang người trợ lý Giang Phóng đang đứng gần mình nhất.
25 Vì đứng khá gần nhau nên chất giọng trầm của anh còn vọng lại tiếng vang.
Gió sông thổi qua, thanh âm đó lại càng văng vẳng bên tai.
Trái tim Lâm Uyển Bạch đập dồn dập.
26 Đêm, dưới hộp đêm.
Trong phòng VIP, khói thuốc vẫn mù mịt như mọi ngày. Lâm Uyển Bạch không giống mọi lần xếp rượu xong rồi rời đi mà ngồi xuống sô pha, trước mặt là chiếc cốc thủy tinh trống không vừa đặt xuống.
27 Lâm Uyển Bạch vẫn có phần không dám tin, không thể nào liên kết người đàn ông trước mặt với người lính công vụ ngày nào.
Khi đó, anh ấy thường xuyên ở bên cạnh người ấy.
28 Lâm Uyển Bạch miễn cưỡng thở phào.
Cô bị Hoắc Trường Uyên đè thẳng lên tường. Thấy cô không hét nữa, bàn tay bịt miệng cô cũng buông ra, nhưng bàn tay ôm eo thì không.
29 Từ trên xe buýt bước xuống, Lâm Uyển Bạch đi vào khu nhà giàu.
Mỗi lần tới đây, cô đều cảm thấy áp lực nặng nề. Từng khu biệt thự xung quanh đều là những thứ xa xôi cô không bao giờ có thể với tới.
30 Hoắc Trường Uyên ngồi vắt vẻo, dựa ra sau ghế với vẻ lười biếng, có thể nhận ra địa vị của anh giữa những vị tổng giám đốc ở đây.
Trong tay anh vẫn kẹp điếu thuốc, đã tích cả một đoạn tàn dài.
31 Nơi Lâm Uyển Bạch sống là khu nhà cũ kỹ nhất Băng Thành.
Cô sống ở tầng cao nhất tòa nhà sáu tầng, không có thang máy, hành lang cũng rất bé hẹp. Nếu không có tài xế taxi giúp đỡ, cô thật sự không có thể dìu cơ thể khổng lồ của Hoắc Trường Uyên vào tận trong nhà.
32 "Cốc cốc cốc!"
Bầu không khí đang nóng dần lên trong phòng bị tiếng gõ cửa bất ngờ phá vỡ.
Lâm Uyển Bạch mơ màng mở mắt ra, mới phát hiện chẳng biết mình đã bị Hoắc Trường Uyên đẩy xuống dưới từ lúc nào.
33 Lâm Uyển Bạch và cả đám người bị dẫn về được yêu cầu ngồi xổm thành một hàng, dựa lưng vào tường trong đồn cảnh sát.
Sau đó, từng người lần lượt bị đưa đi lấy lời khai và thông báo cho người thân.
34 Lâm Uyển Bạch hơi ngẩn người.
Đây đã là lần thứ ba anh mở lời, đồng thời còn nhắc "quá tam ba bận".
"Chỉ cần em đồng ý, những chuyện anh đã hứa đều có hiệu lực.
35 Lâm Uyển Bạch ngước mắt lên, phát hiện chẳng biết bà ngoại đã tỉnh dậy từ khi nào, đang nhìn mình bằng đôi mắt già cả.
Cô giả vờ nghiêng đầu, lau sạch mấy giọt nước còn đọng trên mi mắt, làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
36 Không còn sự bó buộc của cúc áo, chiếc sơ mi trắng chẳng mấy chốc đã dễ dàng tuột xuống.
Những cơn gió lạnh của điều hòa trong phòng liên tục thổi tới, Lâm Uyển Bạch không dám dừng tay lại, cô tiếp tục lần tới khóa quần bò.
37 Trời xoay đất chuyển.
Lâm Uyển Bạch chỉ cảm thấy mình bị đè lên một góc sofa, xương quai xanh lạnh lẽo.
Chiếc sơ mi lúc trước cô phải rất mất công mới cởi được từng chiếc cúc, trong chớp mắt đã bị anh nhẹ nhàng cởi ra, chỉ còn lại tiếng vải mềm rơi xuống thảm.
38 Lâm Uyển Bạch cùng anh đi thang máy xuống hầm để xe.
Khi ngồi lên chiếc Land Rover này một lần nữa, hoàn cảnh của cô đã hoàn toàn khác biệt.
39 Hoắc Trường Uyên nói xong thì ngồi thẳng dậy.
Lâm Uyển Bạch vẫn còn ngây ra nhìn anh như ban nãy, bên khóe môi vẫn còn vương mùi hương của anh.
Cô còn tưởng.
40 Chẳng bao lâu sau, chỗ mỳ sôi sùng sục trong nồi đã được nấu xong.
Lâm Uyển Bạch tắt bếp đi, quay đầu nhìn thấy Hoắc Trường Uyên đứng đó chợt sững người.