21
22 Editor: yocohamamisariBeta: Trang"Vậy anh còn ngốc ra đấy làm gì?"". . . Hả?""Nếu là tôi thì sẽ đi cởi ngay bây giờ à! Làm một hái hoa tặc, không nghiệm chứng thì sao có thể qua loa mà kết luận?" Giang Ngư Ngư nghiêm túc phê bình hắn: "Thật không có đạo đức nghề nghiệp!""…" (┬_┬) Hắn không chơi nữa! Hắn muốn về nhà! Hái hoa tặc này ai thích làm thì làm đi!Hoàn toàn không biết trả lời vấn đề này như thế nào, vung tay một cái, điểm vào huyệt ngất của Giang Ngư Ngư, Hà Nghiêm sắp sụp đổ lập tức giật cái khăn che mặt xuống, hối hận đến nỗi hận không thể chạy đi đâm đầu vào tường ngay và luôn.
23 Editor: Lạc Long Quân (Chúc)Beta: TrangChỉ là quần áo nàng mặc lúc ấy, quả thực là được làm bằng vải thô, hình thức rất đơn giản, trên quần áo thậm chí còn có chỗ vá nữa, trên người cũng không có trang sức gì, dùng trâm cũng chỉ là trâm gỗ.
24 Beta: TrangNhưng Hà Nghiêm lại lầm tưởng chủ tử đang ngây người thành hoá đá, bắt đầu phấn chấn lên, Vương gia, rốt cục ngài cũng ý thức được rồi đúng không? Giang Ngư Ngư, thật sự là một kẻ chỉ biết tra tấn người khác! Ngài mau mau đuổi nàng ta đi đi!Ánh mắt của Hà Nghiêm sáng lên chờ chủ tử hạ lệnh, bởi vì tâm tình quá nóng vội cho nên một chân của hắn đã bước ra ngoài, nửa người trên khuynh về phía trước, tư thế chuẩn bị chạy như điên rất là đúng chuẩn.
25 Editor: Lạc Long Quân (Chúc)Beta: TrangỞ cổ đại, nam nữ xa lạ có khoảng cách gần nhau đến thế, đã có thể tính là kinh thế hãi tục rồi, hơn nữa vấn đề như vậy, thật sự khiến cho người ta không nhịn được mà liên tưởng đến những thứ bậy bạ.
26 Editor: Lạc Long QuânBeta: TrangCâu trả lời của Giang Ngư Ngư rất kiêu ngạo, "Không sợ. ”"Vì sao?""Anh đoán thử xem. " Lại là giọng điệu thần thần bí bí.
27 Editor: Lạc Long QuânBeta: TrangHách Liên Dạ rất có lòng tin trả lời, nhưng Giang Ngư Ngư lại bày ra vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu. Nàng vừa mới đến cổ đại, Huyền Cơ đan gì gì đó, ngay cả nghe nàng cũng chưa từng nghe qua, chẳng qua.
28 Editor: Lạc Long QuânBeta: TrangNhưng mà cũng không phải sợ, nàng có "pháp bảo" mà!"Đi đến chỗ nào ăn, đi đến chỗ nào ăn?" Nàng quấn quít lấy y đòi đáp án.
29
30
31
32 Editor: lactinhphamBeta: Trang“Tỷ đừng rời đi!” Nàng vội vàng nhắc nhở y, “Vừa rời đi, vậy không phải xếp hàng nãy giờ thành vô ích à!”“…. . ” Khuôn mặt xinh đẹp dỡ khóc dỡ cười, tại sao trong lòng nàng chỉ có ăn vậy, ngay cả an nguy cũng chẳng quan tâm!Biết Giang Ngư Ngư nhớ nhung bát mỳ này, nếu như không có để ăn, đêm nay có thể sẽ ngủ không ngon, sắc mặt dưới cái mặt nạ có chút khó coi, cuối cùng Hách Liên Dạ kiềm chế lại mà ở lại nguyên tại chỗ, giọng điệu không có chút bình tĩnh ra lệnh cho nàng, “Không được cử động nữa!”“Nhưng bên kia dường như có quán bán bánh trôi rất ngon.
33 Editor: lactinhphamBeta: TrangGiống như trêu chọc ban nãy của mọi người, căn bản không tạo thành ảnh hưởng gì đối với nàng. “Tiểu nha đầu,” âm thanh của Hách Liên Dạ có chút kỳ lạ, “Nàng phản ứng như thế, khiến cho ta thật mất mặt.
34 Lúc ăn cái bánh trôi cuối cùng, bầu không khí thật sự là có chút cổ quái…. Nuốt xuống một ngụm cuối cùng, Giang Ngư Ngư lau sạch miệng, tâm tình không tệ vung tay lên, “Bái bai.
35 Không nên nhét người lại đây khiến cho Vương gia buồn bực, bọn họ liền đem nhiệm vụ này kín đáo nhét cho Cửu cô nương, để nàng làm người chịu tội thay.
36 Trong bầu không khí thế này, vẻ mặt Giang Ngư Ngư đột nhiên nghiêm nghị, “Sau khi đến Vương phủ, các ngươi ít nhất phải cách xa Vương gia mười bước!”“Cái gì!” Một đám thiên kim đang hưng phấn đều trở mặt, trừng mắt căm tức nhìn nàng, “Cách xa Vương gia cũng không phải do cô định đoạt! Vương gia để cho cô tới là tuyển người, chứ không phải quyền nào cũng đều giao cho cô!”Vẻ mặt Giang Ngư Ngư vô tội mà nhìn các nàng, “Câu vừa rồi, chính là chuyện xưa mà tôi kể.
37 Vương gia cũng không phải là tiểu bạch hoa nhu nhược, cái gì mà chiếm lấy hay không chiếm lấy chứ! Mà Hách Liên Dạ sau khi nghe xong, phản ứng đầu tiên là….
38 Dùng một từ đơn giản để khái quát, chính là —— trò chuyện với nhau thật vui. Vừa nói xong, hắn đã cảm thấy…. sắc mặt của chủ tử vì sao lại khó coi như vậy?Đang suy nghĩ thì chợt có tiếng bước chân vang lên, Hà thúc mang theo vẻ mặt khó xử xuất hiện, “Vương gia, trong cung phái người tới nói….
39 Bất luận kẻ nào, lần đầu tiên nghe nói phải tiến cung gặp đại nhân vật, thì nên phản ứng như thế. Còn hành động khó khăn khi tự rót trà ình của nàng, cũng giống như là muốn cho đỡ sợ, nhìn vào thì không có gì đáng nghi.
40 Câu nói này nhìn như rất đơn giản, tựa như lạc đà đè sụp một cây rơm rạ, Triệu công công rốt cuộc không chịu nổi áp lực tinh thần lớn như vậy, hai mắt trắng dã đảo lộn một phen, “bịch” một tiếng ngã xuống đất.