61 Hạ Thiên phục hồi tinh thần, lại “oa” lên một tiếng, khóc to. “Oa. . . . . Huhu. . . . Đại thúc chết tiệt, đại thúc thối tha, ngươi dám sờ mông của ta, đến ba mẹ ta còn chưa sờ qua.
62 “Ầm ầm ầm —— ” vài tiếng đập cửa từ bên ngoài truyền đến. Tuy ở trong lòng, Hạ Thiên cảm thấy vô cùng hả hê nhưng ngoài mặt lại khóc đến đứt từng khúc ruột, nghe thấy có tiếng gõ cửa, nàng hơi ngừng lại một chút.
63 Hạ Thiên không biết trong lòng bọn họ đang nghĩ gì, khi nhìn thấy Ân Dã Thần, trong đầu nàng chỉ hiện lên một ý nghĩ, đó chính là phải rời khỏi cái nơi quỷ quái này! Vì thế cho nên đối với câu hỏi của Ân Dã Thần, nàng không chút nghĩ ngợi liền gật đầu, một mặt lên án nói: “Chính là hắn khi dễ ta, hắn khi dễ ta cực kỳ thê thảm.
64 “Vương gia, ngài cứ để Hạ cô nương đi như thế sao?”Đứng ở trên đài cao, Mạc quản gia tình ý sâu xa hỏi, chăm chú quan sát Ân Tịch Ly đang hướng về cổng lớn nhìn xa xăm, vẻ mặt của hắn vô cùng lo lắng.
65 Có chỗ ở miễn phí, Hạ Thiên tội gì không ở, vừa không có tiền lại chẳng có sắc, đương nhiên nàng sẽ không sợ gặp phải trộm, càng không sợ gặp phải cướp, nàng coi chỗ này giống như là khách điếm miễn phí, có thể thoải mái mà tiếp tục công việc buôn bán của nàng rồi.
66 (*) : ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn… hưởng lợi từ người khác, đến lúc cần thì phải mở miệng nói tốt giúp người ta, nhận đồ từ người khác thì phải giúp người ta.
67 “Đến rồi sao?” Ân Dã Thần đặt chén trà trong tay xuống, đứng dậy tiến lên phía trước. “Ừm. ” Hạ Thiên quan sát chung quanh, có chút kỳ quái hỏi: “Tử Dương đâu, sao hắn không cùng đến với ngươi?”Mỗi ngày Ân Dã Thần đều đến đây xem nàng, Ân Tử Dương cũng cùng đi với hắn, hôm nay lại không thấy Tử Dương, Hạ Thiên cảm thấy có chút kỳ lạ.
68 Giờ phút này, phía trên đài có hai người đang đấu thơ, một người mặt mũi thanh tú, trong tay cầm một cây quạt mỏng, thỉnh thoảng lại phe phẩy vài cái, người còn lại mặc một bộ xiêm y màu trắng, dáng vẻ phiêu dật, vô cùng tuấn nhã, khiến cho người ta nhìn vào đều nghĩ đây hẳn một vị thư sinh hào hoa phong nhã.
69 “Ngươi muốn cùng ta đấu thơ?” Vẻ mặt của hắn nhìn Hạ Thiên tràn đầy khinh thường. Hạ Thiên có chút bất đắc dĩ thở dài, nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Ân Dã Thần phía bên dưới, lại thở dài lần thứ hai, nàng thật sự không muốn nổi tiếng nha.
70 Đôi mắt Ân Dã Thần trầm xuống, bóng dáng chợt lóe lên một cái, đang chuẩn bị bay lên đài cao để cứu Hạ Thiên, nhưng có một người tốc độ so với hắn còn nhanh hơn!Hạ Thiên không nghĩ tới tên này trông như vậy mà lại có võ công, nhất thời không để ý, bị hắn tóm được, một trận đau nhức truyền đến, nàng hít một hơi thật sâu, cảm thấy vai phải của mình chắc là bị hắn túm chặt đến bầm tím rồi.
71 Chúng thư sinh kinh hãi, Ly vương vậy mà lại gạch tên hắn ra khỏi danh sách tiến quan ngay trước mặt mọi người! Như vậy có nghĩa là, cái tên Công Tôn Dịch này, không cần biết là về sau thành tích học tập của hắn như thế nào, hắn sẽ vĩnh viễn không được tham gia vào những khoa thi cử, như vậy, cho dù học thức của hắn có cao đến mấy cũng chỉ là vô dụng! Chuyện này đối với một thư sinh mà nói, quả thật là một sự trừng phạt sống không bằng chết.
72 “Hơn nữa, ta thấy Công Tôn công tử quả thật là một người học cao hiểu rộng, chẳng qua là có chút cuồng ngạo, ta tin tưởng hắn sẽ thay đổi, ngươi hãy cho hắn một cơ hội đi!” Nàng cố nén bi thương đang trào dâng ở trong lòng, chờ đợi nhìn Ân Tịch Ly.
73 Sau khi tắm xong, Hạ Thiên nằm ở trên giường, vẫn còn suy nghĩ về vấn đề này, nếu hắn thật sự thích mình thì nàng có nên suy xét một chút hay không?Người này, không hoa tâm, thê thiếp cũng chưa có, thậm chí còn bị người ta nghi ngờ là đoạn tụ, chắc hắn cũng sẽ không năm thê bảy thiếp như những người khác chứ? Ở cùng một chỗ với hắn cũng không có gì là không tốt.
74 Nhớ tới bài thơ kiệt tác vô song của nàng, Ân Dã Thần cũng không biết nên tức hay nên cười, thì ra nàng thật sự không biết làm thơ, xem ra bắt đầu từ ngày mai, hắn nhất định phải giúp nàng học cho thật giỏi một chút.
75 “Linh Lung, nàng vẫn chưa rõ tâm tư của ta sao?” “. . . . . ” Nói như vậy, hắn thật sự thích mình?Hạ Thiên giật mình, có khả năng này sao? Tuy nàng biết hắn từ rất sớm, nhưng thật sự, thời gian tiếp xúc cũng chỉ tầm một tháng trước, chẳng lẽ hắn thật sự nhất kiến chung tình với mình?Hạ Thiên có chút không tin tưởng, từ trước đến nay nàng luôn theo chủ nghĩa duy mỹ, chỉ tin vào thiên trường địa cửu, không tin vào tình yêu mì ăn liền, nhưng nhiều ngày trôi qua, Ân Dã Thần vẫn đối xử với nàng tốt như vậy.
76 Ly vương phủ. Ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn lồng ngũ sắc, chiếu lên một góc nhỏ cô lãnh (đơn độc lạnh lẽo), uốn lượn ở trên hành lang, kéo dài như một dải ngân hà, kéo đến cuối hành lang sâu hun hút.
77 Quả thật không dễ dàng, Vương gia vừa thích một cô nương, trong lòng vừa có một chút cảm giác bình yên, lại không ngờ rằng, cô nương này được Thánh Thượng phong là “Thái Bình quận chúa”, qua hai tháng, nàng sẽ thành thân cùng với thái tử của Hoằng Việt quốc.
78 “Khụ khụ. . . . ” Hạ Thiên bị sặc nước miếng, cái kia, bán thuốc mà cũng được gọi là đại phu sao? Coi như vậy đi, ít nhất nàng cũng là chữa bệnh, tuy rằng việc chữa trị quả thực là.
79 “Aizz!” Tiểu Thanh rầu rĩ thở dài: “Tam hoàng tử của chúng ta thật là đáng thương, bao nhiêu nữ tử muốn gả cho Tam hoàng tử nhưng người đều không cần, chỉ cần một mình tiểu thư, nhưng mà, tiểu thư lại không cần Tam hoàng tử, aizz, Tam hoàng tử sao lại đáng thương như vậy, uổng công hắn là thiên hạ đệ nhị mỹ nam, kết quả vẫn là bị tiểu thư người ghét bỏ.
80 “Phốc——” Hạ Thiên trực tiếp phun ra ngụm trà vừa mới hớp vào trong miệng. Không, phải nói là nôn, chính xác là nôn, một ngụm nước miếng trực tiếp văng lên mặt của A Vinh.