21 Bạch Thiên Hoa không được tự nhiên quay đầu, dáng vẻ không muốn thừa nhận cách nói này: “Cái đó mắc mớ gì tới chuyện người đó có thương yêu đệ hay không chứ?”Thủy Lung không có giải thích sâu vào.
22 Mộc Tuyết, người cũng như tên, sinh ra giống như tuyết, cả người toát ra một cỗ linh khí thanh thuần, sạch sẽ. Thủy Lung đưa tay kéo Mộc Tuyết, dẫn dắt nàng ngồi xuống ghế dựa bên cạnh.
23 Phố phong trần. Ngọc bội vương gia. Hai câu này lọt vào lỗ tai, trong đầu liền hiện lên đôi mắt làm cho hắn rung động. Vết thương trong lòng bàn tay đã khép lại chỉ còn là một dấu vết thật nhỏ.
24 Núi rừng hoang vu thỉnh thoảng truyền tới tiếng dã thú gầm lên. Có lẽ là do Dụ Thú Tán của Lục hoàng tử đã phát huy tác dụng, dã thú kêu gào càng lúc càng nhiều.
25 Lúc mặt trời lặn phía tây, mọi người tụ hợp bàn bạc một phen, liền dẹp bỏ ý định sai người hầu đưa cơm đến. Ngược lại, tự động nhóm lửa, làm thịt con mồi khi chiều săn được nướng lên ăn.
26 Nhóm quý nữ không biết vì sao nhóm hoàng thân, đại thần nghe xong lời của Thủy Lung, mỗi người đều sa vào trạng thái suy nghĩ sâu xa hoặc kinh ngạc bộ dạng ngây ngốc như vậy.
27 Giờ này, các tửu lâu bình thường đều đã đóng cửa, nơi náo nhiệt duy nhất chính là phố phong trần. Phong Giản còn đang nghĩ xem Thủy Lung sẽ mang chủ nhân nhà mình đi đâu uống rượu, một mạch đi theo nàng tới nơi nồng nặc mùi son phấn này, đến nơi phong trần với muôn nghìn hồng tía, da mặt không khỏi co rúm lại.
28 Người khác nghe lời nói này của Trưởng Tôn Vinh Cực liền nhận ra trong đó có chứa rất nhiều tình ý, ái muội. Chỉ có bản thân hắn và Thủy Lung là không có cảm giác.
29 Thiếu, sẽ thêm vào sau. .
30 Trưởng Tôn Vinh Cực rời đi không được bao lâu, Xuân Nương vội vã chạy vào, thấy Thủy Lung liền hỏi: “Ngươi không sao chứ?”Thủy Lung bình tĩnh loé mắt nhìn qua nàng một cái.
31 Chuyện mà Thủy Lung muốn làm luôn nhanh chóng, chớp nhoáng. Sau khi đem chuyện mình muốn chuyển về phủ quận chúa sống nói rõ với Bạch tướng quân xong.
32 Năm trăm binh lính mặc áo giáp nhẹ, lưng đeo đao chậm rãi đi trên ngã tư đường của thành Kỳ Dương. Hơn nữa, người dẫn đầu cưỡi tuấn mã chính là Thủy Lung, dân chúng trên ngã tư đường liền vội vàng tránh ra.
33 Một lúc sau, Hướng Dương và đám binh linh khiêng từng cái rương gỗ đi vào đặt trước mặt Thủy Lung. Trong đại viện, tiếng khóc của bà dì họ Vệ càng lúc càng thê lương, thảm thương.
34 Sau khi bà dì họ Vệ đáp ứng yêu cầu của Thủy Lung, binh lính liền cởi trói cho Điền Vân Hoảng đang hôn mê. Bà dì Vệ thị này thật sự thương con trai thương đến tận đáy lòng, coi chừng nâng niu và che chở.
35 Giải quyết xong chuyện cả nhà của bà dì họ Vệ, Thủy Lung cho đám nô tỳ không cần thiết cho về quê, chỉ giữ lại một ít người trông chừng, quét dọn trong ngoài phủ.
36 Thiếu, sẽ thêm vào sau. .
37 Quần áo đơn bạc dễ dàng bị lôi kéo mở ra, lộ ra da thịt nõn nà non mịn, dưới ánh nến lờ mờ, phát ra một quầng sáng xinh đẹp, mượt mà như ngọc, làm cho người ta tâm viên ý mãn.
38 “Lung tỷ tỷ, buổi tối ngày hôm qua có sao không ạ?” Mộc Tuyết một bên chải tóc cho Thủy Lung, một bên hỏi thăm. Trưởng Tôn Vinh Cực công lực uyên thâm, một thoáng liền biến mất.
39 — Là rất tốt —Bất kể là Tứ hoàng tử hay là các đệ tử ngồi ở xung quanh, nghe được câu trả lời của Thủy Lung, trong lòng đều cảm thấy khó hiểu. Vốn mọi người nhìn thấy, lấy thân phận và dung mạo của Võ vương, dù là thế nào cũng sẽ không coi trọng Bạch Thủy Lung.
40 Toàn bộ tầng hai của thanh lâu bị Tứ hoàng tử bao xuống, người ngồi ở đây đều là đệ tử của Quốc Tử Giám. Một đám đệ tử quyền quý, tài hoa xuất chúng tụ tập lại với nhau, khó tránh khỏi việc học đòi văn vẻ, còn chưa ăn được mấy ngụm đồ ăn, liền có người đề nghị ngâm thơ đối câu, khi đùa giỡn ồn ào ngầm so đo với nhau.