Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành Chương 200: Chương 195.2

Chương trước: Chương 199: Chương 195



Giọng nói của Hoa Hồ Điệp cũng không khó nghe, chỉ cần hắn không cố ý chỉnh tiếng nói cười, cố ý làm ra vẻ mềm mại, tiếng của hắn còn là giọng vang vang của nam tử rất dễ nghe.

"Người ta thích nhất nam nhân ôn nhu." Lương Điệp Nhi như hồ điệp tung bay giữa bách hoa, không có trọng lượng im hơi lặng tiếng tới gần Thánh Tôn, nghiêng đầu đánh giá Thánh Tôn, tràn ngập vui mừng nói: "Ngươi là thật ôn nhu nhỉ? Ừ? Ta ghét nhất nam nhân giả bộ ôn nhu, nam nhân như vậy sẽ khiến người ta không nhịn được cho hắn thiên đao vạn quả* đấy."

*Thiên đao vạn quả: Hình phạt chém thành trăm mảnh.

Thánh Tôn nhàn nhạt nhìn Lương Điệp Nhi, ánh mắt trong suốt đến mức không có chút tình cảm nào, nhưng vẫn khiến Lương Điệp Nhi nhìn đến ngây người.

"Cái kia, cái kia ~" Bộ dáng Lương Điệp Nhi giống như nữ nhi e thẹn nhăn nhó nói: "Người ta là Lương Điệp Nhi, mọi người hay gọi ta là Hoa Hồ Điệp. Ngươi không nên hiểu lầm nhé, người ta mới không phải cái loại hoa tâm* hồ điệp này, người ta rất chung tình đấy, đến bây giờ còn sạch sẽ đó."

*Hoa tâm: Chỉ người đẹp mà đào hoa, lăng nhăng.

Cực phẩm. Thủy Lung kết luận xong. Vị hoa mỹ nam trước mắt này, lại là một bông hoa cực phẩm nha.

Giang hồ quả nhiên là một nơi người tài ba lớp lớp xuất hiện, nơi các tài hoa kì lạ hành tẩu, thỉnh thoảng có thể gặp phải các loại người tính tình cổ quái.

"Lại đây." Ngoài dự liệu của mọi người, Thánh Tôn không bài xích Lương Điệp Nhi, ngồi ngay ngắn trên ghế lộ ra dáng tươi cười nói với Lương Điệp Nhi.

Nụ cười của hắn không sâu không đậm, độ cong nhợt nhạt, khiến người ta có cảm giác như tắm gió xuân, toàn thân đều tràn đầy tình cảm ấm áp. Tiếng hắn trầm thấp, không cố ý mê hoặc, nhưng so với dụ dỗ còn cảm động lòng người hơn.

Lương Điệp Nhi bị mê hoặc rồi, vẻ mặt ngơ ngác đi tới chỗ Thánh Tôn, gương mặt sung huyết đến đỏ bừng, so với lúc trước hắn giả vờ e thẹn còn muốn đáng yêu hơn nhiều, càng lộ ra vài phần phong thái rung động lòng người.

Mặc dù nói một nam tử có phong thái động lòng người như là đang nói hắn ẻo lả, chẳng qua phong thái động lòng người của Lương Điệp Nhi lúc này không nữ tính, cũng không giống nam tử tuấn lãng, ngược lại là sức quyến rũ chỉ thuộc về hắn, một loại mỹ cảm thuần túy.

Phùng Khởi Phi thấy một màn như vậy, trên mặt không nén được lúng túng. Chẳng lẽ, người đàn ông này còn là nam nữ đều ăn? Hay là nói mình nhìn lầm rồi, nam tử này căn bản là một kẻ đa tình, ôn nhu với cô gái chẳng qua cũng chỉ là việc hết sức bình thường?

So với mấy người Phùng Khởi Phi trợn mắt há mồm, Thủy Lung lại rất bình tĩnh, híp mắt nhìn, vẻ mặt rõ ràng là đang xem kịch vui.

"Điệp Nhi?" Lúc Lương Điệp Nhi nhích lại còn nửa thước trước mặt mình, Thánh Tôn gọi to.

Cả người Lương Điệp Nhi tê rần, đã ngừng bước chân lại, ánh mắt chăm chú nhìn Thánh Tôn, nhưng không bỏ được dáng vẻ cực kì khát vọng tới gần, thật giống như ... Mình tới gần, lại làm bẩn mắt người trước mặt.

"Cởi quần áo ." Thánh Tôn không nhanh không chậm nói.(D: Có kịch hay rồi)))

Lương Điệp Nhi tựa như con rối gỗ bị điều khiển, không chút do dự làm theo lời Thánh Tôn, nhanh chóng cởi áo ngoài trắng mịn xinh đẹp, cởi xong áo khoác rồi cởi đến trung y, cuối cùng còn lại một áo trong và áo lót, rối cuộc ngón tay hắn cũng cố gắng dừng lại được, vừa kinh ngạc mê man vừa làm bộ đáng thương nhìn Thánh Tôn.

Thánh Tôn mỉm cười, "Có thể."

Lương Điệp Nhi lộ ra dáng cười to, kiều thanh kiều khí* nói: "Ngươi quả nhiên thật là ôn nhu nha ~ "

*Kiều thanh kiều khí: giọng nói dịu dàng, yếu ớt, mỏng manh.

Thánh Tôn vẫn cười yếu ớt không thay đổi, lạnh nhạt nói: "Đi ra ngoài, mặt rửa sạch sẽ."

Lương Điệp Nhi méo mồm, tựa hồ không cam tâm tình nguyện, chẳng qua nhìn Thánh Tôn một chút, còn không nói một câu đi ra bên ngoài hòa lẫn vào làn mưa lạnh như băng, không chống cự chút nào để nước mưa tẩy trừ, thật sự bắt đầu rửa mặt.

Phùng Khởi Phi trừng mắt nhìn Hoa Hồ Điệp trong nước mưa, vẻ mặt ngạc nhiên. Vị này người khác nói gì làm nấy, xem ra đơn thuần quá mức, thậm chí có vẻ có chút ngu dại, thật sự là Hoa Hồ Điệp cổ quái quỷ dị sao?

Hắn vừa lặng lẽ nhìn về phía Thánh Tôn ngồi ở trên ghế, từ đầu tới cuối hắn chưa từng động một cái, cười khẽ một cái, lạnh nhạt nói vài tiếng đã đùa bỡn Hoa Hồ Điệp đến xoay vòng vòng. Phùng Khởi Phi không khỏi nghĩ, vì sao tất cả mọi chuyện vừa động đến người trước mặt này, thì vĩnh viễn sẽ biến thành một dạng khác, cho dù là người cũng giống như vậy, thực sự là kỳ quái.

Lúc Lương Điệp Nhi rửa sạch son phấn trên mặt, khuôn mặt dính bọt nước xem ra còn có vài phần non nớt, cặp mắt tràn đầy si mê, đã không tà ý với thâm trầm ngày thường, lộ ra gương mặt có thể nói là đáng yêu, khiến người ta liếc mắt một cái lại cảm thấy nam tử này có loại đơn thuần chưa trải qua thế sự vậy.

"Ngươi xem, ngươi xem, người ta rửa sạch nha, ngươi giúp người ta lau mặt một chút có được hay không vậy." Chỉ là vừa mở miệng, giọng nói lại làm ra vẻ mềm mại, thành công đánh tan chút ấn tượng trong mặt mọi người thành mảnh nhỏ.

Thánh Tôn tự nhiên sẽ không giúp hắn lau mặt, lại chỉ vào một gói điểm tâm trên bàn, nói với Lương Điệp Nhi: "Nếm thử."

Mắt Lương Điệp Nhi sáng lên, "Ngươi thế nào ăn đến người ta đói bụng rồi, làm sao bây giờ, người ta càng ngày càng thích ngươi." Hắn liếc mắt nhìn Thủy Lung, ánh mắt kia chớp động tính toán, giống như đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể cướp được Thánh Tôn từ trong tay Thủy Lung.

*你怎么吃到人家饿了: Chỗ này mình cũng không hiểu lắm. Trên mạng có giải thích đại khái là “ăn đến”. Vd như là: 吃的很多很多,吃到钱都要没了 ăn rất nhiều, ăn đến mức tiền cũng hết rồi. Nhưng đặt vào đoạn văn này thì không hiểu lắm. Azzzz.

Thủy Lung thản nhiên mắt đối mắt với hắn, tròng mắt thoáng dao động, liếc nhìn Thánh Tôn. Thằng nhãi này tuyệt đối sẽ để vẻ mặt ôn hòa với người xa lạ mới gặp gỡ, đoán chừng khiến đối phương cởi quần áo tắm mưa chưa tính là gì, còn có sự tình xui xẻo hơn đang chờ đối phương.

Lương Điệp Nhi mở gói giấy, thấy bên trong còn dư lại mấy miếng điểm tâm tinh xảo bị Thánh Tôn với Thủy Lung ăn, hít mũi một cái cảm thấy bánh điểm tâm này hương vị thật tốt, hình như còn có chút quen thuộc.

Hắn không nghĩ nhiều, ngẩng đầu ngón tay như hoa lan cầm một miếng lên đưa vào miệng, vừa ăn vừa nói với Thủy Lung nói: "Vị tỷ tỷ này, ngươi xem ... Một người độc chiếm ôn nhu như vậy quá ích kỷ nha, nếu không chúng ta cùng nhau hầu hạ ôn nhu ca ca nhỉ (D: Ta ngất). Tuy rằng nhìn qua người ta dễ nhìn hơn tỷ, nhưng người ta sẽ không sinh ra tiểu hài tử được, sau này người ta được sủng ái một chút tỷ cũng không cần đố kị, ngươi còn có đứa con để dựa vào không phải sao ~ "(D: Ngất tập 2, mặt tên này không phải dày bình thường nha).

Phùng Khởi Phi nghe thấy lời của hắn, gân xanh sau gáy không ngừng nhúc nhích, càng cảm thấy may mắn người đối phương nhớ không phải là mình, nếu không thì đoản thọ vài năm cũng không chừng.

Thủy Lung cười yếu ớt nói với Lương Điệp Nhi: "Ngươi muốn hầu hạ thì hầu hạ đi."

Lương Điệp Nhi nhìn nụ cười của nàng, vẻ mặt lại si ngốc, một giây sau hoàn hồn, cười đến xán lạn nói: "Tỷ tỷ cũng là một người dịu dàng, còn hiểu lòng người như thế, nếu tỷ tỷ đáp ứng rồi, vậy người ta sẽ không khách khí nha."

Thánh Tôn chen ngang một câu, "Ăn ngon không?"

Lương Điệp Nhi vội vã đáp lời, "Ăn ngon, ăn ngon, rất ngon."

Thánh Tôn hỏi: "Có nhận ra mùi vị này không?"

Lương Điệp Nhi trả lời rất nhanh, đỏ mặt thẹn thùng nói: "Rất thích mùi vị này ~ "

Phùng Khởi Phi cộng thêm hai người tùy tùng: "..."

Sức chịu đựng của Thánh Tôn và Thủy Lung thật kinh khủng, đối mặt trả lời loại người ngoài khét trong sống như vậy, hai người cũng có thể làm mặt lớn không đổi sắc.

"Nói tiếng người." Thánh Tôn tà nghễ liếc mắt

Loading...
Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Oan Gia Lăn Lên Giường

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 30


Bá Tước

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 50


Tình Yêu Đã Đến

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 15