'Tí tách, tí tách' nước mưa rơi xuống tích tụ thành vũng nước, sinh ra tiếng vang thanh thúy, tạo thành khúc nhạc linh động. Trong đó hòa lẫn những viên đá nhỏ, rơi vào da thịt trên người trên, không hề đau đớn nhưng lại lạnh thấu tim.
Phùng Khởi Phi nhìn uy hiếp chết người trước mặt rốt cục rời khỏi, từ phản ứng sợ hãi thật lớn, tâm tình vừa vô cùng phức tạp vừa giản đơn, hắn chỉ biết mình còn sống, đến nỗi Thánh Tôn còn nói gì đó, hắn cũng không muốn đi nghe rõ ràng.
Lúc Thánh Tôn nhấc chân đạp, không toát ra bất kỳ một tia sát ý nào, nhưng hắn cũng không dám khẳng định Thánh Tôn thật sự dám giết hắn, một khi một cước kia chạm đến hai má của mình, kết quả nhất định đầu rơi máu chảy muốn chết cũng không chết được.
Bất kể là ai lúc bị uy hiếp chết người đều không thể bình tĩnh, hơn nữa ngoại trừ tiếp tục cầu xin tha thứ cũng không có biện pháp khác chạy trốn dưới tình huống đó.
Việc đã đến nước này, Phùng Khởi Phi hối hận cũng không còn cách nào rồi. Hắn mua vui trong đau khổ nghĩ, nếu thực sự có thể trở thành minh chủ võ lâm như hắn nói, làm nô bộc cho bọn họ thì như thế nào? Hắn cũng không phải thực sự muốn chỉ đạt được mà không muốn trả giá, chỉ là Thánh Tôn cho hắn chỗ tốt quá lớn cũng quá không chân thực, không hề báo trước khiến hắn rơi vào trạng thái mê man như trước, không rõ có phải đối phương đang đùa hay không.
Thánh Tôn ghét bỏ nói: "Trước tiên đi làm sạch bản thân đi."
Phùng Khởi Phi đáp ứng: "Vâng." Hai tay chống thân thể khẽ run đứng lên, khiến mọi người nhìn thấy không khỏi hoài nghi hắn có thể ngã xuống lần nữa hay không.
Lúc này hai người tùy tùng bên cạnh hắn hai cũng chạy tới bên người hắn, đưa tay muốn nâng hắn.
Hai người tùy tùng bị thương không nặng, hay nguyên nhân là do Thánh Tôn ra tay không nặng tay.
Phùng Khởi Phi lắc đầu, cự tuyệt bọn họ nâng, nói rằng: "Đi chuẩn bị nước*..." Hắn dặn dò thuộc hạ của mình theo thói quen, đang nói nghĩ tới điều gì dừng lại, nhìn phản ứng của Thánh Tôn.
*热. ....: chỗ này hẳn sẽ là 热水 (re4 shui3) đi: nghĩa là nước nóng, trong tiếng Trung thì chữ ‘nóng’ đặt trước chữ ‘nước’ nên lúc edit mình sẽ để ‘nước’ trước nhé.
Hắn có chút hoài nghi Thánh Tôn có một loại ác ý muốn tự mình đùa giỡn nô bộc, vì thế chính là tự mình làm nhục hắn tự mình trêu đùa hắn, tự nhiên là không nhìn nổi dáng vẻ dặn dò của người khác. Chỉ là với hành vi của hắn Thánh Tôn một mực mặc kệ, Die nd da nl e q uu ydo n hoàn toàn là bộ dáng không thèm để ý.
"Ngươi là con ốc sên sao?" Bị Phùng Khởi Phi chú ý lâu, Thánh Tôn quay đầu lại nhàn nhạt nói với hắn.
Phùng Khởi Phi biết rõ thần sắc hắn không kiên nhẫn, vội vã cúi đầu bước nhanh đi ra ngoài. Hắn nghĩ, nếu như mình lại tiếp tục làm cho đối phương không hài lòng, đối phương lại ra tay với mình như trước không?
Gác nhỏ trong hậu viện chỉ còn lại Thủy Lung với Thánh Tôn, Thánh Tôn lấy từ cái gói trên bàn ra ba quyển sách, đi tới bên cạnh Thủy Lung, ánh mắt quan sát xung quanh Thủy Lung một hồi, nói với Thủy Lung: "Nếu không, nàng ngồi trong lòng ta, ta giúp nàng lật sách?"
Thủy Lung không có trả lời, nhàn nhạt liếc hắn một cái.
Thánh Tôn biết đáp án như thế nào, xách một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Thủy Lung, giơ sách trong tay lên trước mặt Thủy Lung, mở ra một tờ, mỉm cười nói: "Đây là những chuyện vui lớn nhỏ mới nhất trong giang hồ."
Thủy Lung cảm thấy quyển sách này nên đổi tên là ‘bát quái tuần san’.
Bởi vì bên trong ghi lại những chuyện lớn chuyện nhỏ phát sinh trong giang hồ, nhất là những chuyện thú vị khôi hài.
Ở thời đại này muốn làm ra sách như vậy, không phải là người có thực lực và có mạch thông tin tình báo không giống người thường thì không làm được, giá cả sách này cũng vô cùng không rẻ, mua bán địa điểm cũng không ngừng thay đổi, người bình thường thật đúng là không mua được.
Thủy Lung hơi ngồi thẳng người, Thánh Tôn thì càng dựa sát vào nàng, nói khẽ nói: "Nàng nằm, ta đưa đến trước mặt nàng là được."
Tư thế nâng sách như vậy rất dễ mệt mỏi, Thánh Tôn lại vui vẻ chịu đựng, trên mặt mang ý cười trong sáng.
Thủy Lung nhìn hắn một cái không cự tuyệt.
Phùng Khởi Phi đi đến hậu viện nhà trọ Phùng Sơn lần thứ hai, đã đổi lại một thân quần áo sạch sẽ.
Thay đổi trang phục thanh tịnh tuấn nhã lúc trước, lúc này quần áo hắn mặc vô cùng đơn giản, chất liệu kém hơn lúc trước một chút.
Đây là Phùng Khởi Phi trải qua việc suy xét cẩn thận hậu quả, nếu đã phải làm nô bộc của người khác, tự nhiên không thể ăn mặc vượt qua chủ tử, nếu như bởi vì chướng mắt cái người hỉ nộ vô thường kia, chính là bản thân mình xui xẻo.
Dọc đường đi Phùng Khởi Phi đều suy nghĩ về vị Thánh Tôn này, làm như thế nào mới có thể sống chung với hai người Thánh Tôn tốt hơn, càng muốn lại càng cảm thấy rầu rĩ, bởi vì mặc kệ hắn nghĩ thế nào cũng không thể nhìn rõ Thánh Tôn, căn bản là không cách nào đánh giá được cá tính và hỉ nộ của hắn, muốn làm hợp tâm ý hắn hoàn toàn dễ vậy sao.
Giờ khắc này, Phùng Khởi Phi bỗng nhiên hiểu vì sao hai người Tiện Hầu nổi danh giang hồ lại hồn nhiên thay đổi cùng một dáng vẻ trước mặt Thánh Tôn như vậy, không có gì đáng kinh ngạc, hắn cảm thấy thời gian lâu dài, nói không chừng mình cũng phải biến thành cái dáng vẻ bi thảm kia.
"Aiz." Phùng Khởi Phi không khỏi thở dài một hơi.
"Thiếu chủ." Hai người tùy tùng sau lưng vừa nghe tiếng hắn thở dài, khẽ hỏi: " Việc gì ngài phải đi chịu thiệt với người kia, dù sao Phi Kính Sơn Cốc cũng chưa bao giờ sợ ..."
Phùng Khởi Phi lạnh lùng cắt đứt lời của hắn, "Ngươi muốn nói cái gì, Phi Kính Sơn Cốc cũng không sợ bất kỳ thế lực nào? Bất luận kẻ nào? Hay là bất cứ uy hiếp gì? Hừ." Hắn khẽ hừ một tiếng, giậm chân quay đầu lại nhìn tên tùy tùng trẻ tuổi, "Trong thiên hạ thế lực mạnh hơn so với Phi Kính Sơn Cốc không chỉ có một hai, trong thiên hạ người có thể một mình hủy diệt Phi Kính Sơn Cốc không chỉ một hai. Chỉ là những lão nhân đi về cõi tiên, ẩn cư ẩn cư, không biết vì sao không màng thế sự. Không nói đến mấy vị lão nhân kia, chỉ cần nói đến vị nổi danh lâu nay lên tiên sơn kia, cùng với vị trong Hắc Ám Giới kia, chỉ cần bọn họ có một cái suy nghĩ trong đầu, Phi Kính Sơn Cốc có thể thế nào."
Tùy tùng đang nói chuyện tùy tùng bị hắn chặn họng không lời nào để nói, một vị khác tùy tùng lại nói: "Thế nhưng người làm khó thiếu chủ này, cũng không giống." ( Ý của tên này là không giống mấy kẻ mạnh mà PKP kể ra ở trên đấy).
"Chẳng qua là ta lấy một thí dụ mà thôi, ai biết Hắn là ai chứ." Phùng Khởi Phi bất đắc dĩ thở dài, cúi đầu nỉ non chỉ có chính hắn nghe thấy, "Đúng dịp rơi vào trong tay hắn, thật không biết là hạnh phúc hay là bất hạnh."
Chỉ cầu hắn thực sự có tự tin và thực lực như hắn biểu hiện, thật sự đủ