781 Thanh thành tân binh vừa thấy tướng quân của mình bị vây, sát khí tích tụ sau một trận vừa rồi lập tức bộc phát, vội vội vàng vàng xông lên nhưng lại bị Vu Mã quân sư ngăn lại, bọn hắn khó hiểu không nghe nhưng Vu Mã Dã nói vội ý tứ của Sở tướng quân, sau một phen giải thích mới khiến cả đám yên tĩnh trở lại.
782 Phanh!Không có cảnh Sở Nam một đao trảm đôi, đồng dạng cũng không có xuất hiện cảnh bị trảm thành mấy mảnh, hoặc là tràng cảnh kinh thiên động địa như suy nghĩ của Chung Bách Đạo.
783 Mà trong Hổ Bí quân, ngoại trừ Chung Bách Đạo trung giai Võ Vương cường giả ra thì còn bốn tên võ giả sơ giai Võ Vương nữa, vốn có thể dựa vào bọn hắn để vãn hồi cục diện, hy vọng có thể thủ thắng được, nhưng mà năm tên Võ Vương cường giả này cảm giác được lực lượng bản thân bị trói buộc, không thể phát huy ra được thực lực bình thường, nhưng hết lần này đến lần khác bọn hắn lại không biết ai ra tay.
784 Phanh!Quyền đầu của Chung Bách Đạo không có nện lên đầu Sở Nam mà là bị Sở Nam một quyền ngăn trở lại, Chung Bách Đạo lập tức kinh hãi. "Hắn ngăn được một Nộ Hổ Liệt Viêm quyền của ta?"Sau kinh hãi, tay trái hắn liền tóm lấy một thanh tiểu đao màu đen, ý đồ muốn chém về phía Sở Nam.
785 Sát! Sát! Sát! Sát! Sát! Sát!Thấy "sát" âm cũng không có làm gì được Sở Nam, không khiến hắn quỳ xuống tại chỗ nên bọn hắn liền kinh hãi một trận, lửa giận theo đó mà càng bốc cao lên, với quan niệm của bọn hắn mà nói:- Lão tử cho ngươi quỳ, ngươi không quỳ, thật sự lẽ nào như vậy!Bởi vậy, ba vạn Hổ Bí quân cùng lúc chém đao trong tay xuống lại cùng đem bảy chữ "sát" kia hét ra!Sau khi hét xong, bọn hắn thầm nghĩ:"Ngươi phải quỳ xuống a!"Nhưng cho dù bọn hắn trông mong thế nào, Sở Nam vẫn cứ đứng thẳng người, vẫn tiếp tục đi thẳng về phía trước, hơn nữa khoảng cách của hắn giữa lần chữ "sát" đầu tiên với lúc này đã là một khoảng thật dài, những tên Hổ Bí quân này đều không phải hạng đơn giản, chỉ nhìn với một khoảng cách này, theo như bước chân Sở Nam mà nói, khoảng chừng mười bốn bước!Nói cách khác, ba vạn Hổ Bí hét ầm chữ "sát" ra, người ta vậy mà lại đi được mười bốn bước!Cái này.
786 Chữ "sát" này vừa ra phong vân biến sắc, cát bay đá chạy, khu vực này thoáng cái tràn đầy ý vị huyết tinh, sát khí nồng đậm, giống như ở trong Tu La Huyết Ngục vậy.
787 Mà Thanh thành tân binh nghe được lời này của Sở Nam, trong nội tâm không khỏi cảm động một trận, càng có người lại tự trách mình lúc trước sao phải trầm mặc, từng tên trên mặt đều là một vẻ tự hào, vì một người có thể thủ hộ bọn hắn mà tự hào.
788 Nghe được Hoàng Phủ Triệt hỏi như vậy, Vân Phỉ đang hưng phấn đột nhiên thoáng cái mất hết, nghĩ một chút, nói:- Kỳ thật, trước kia ta cũng từng hoài nghi Sở Nam chính là người Sở gia, thế nhưng mà ta lại có chút nghi vấn, nếu như Sở Nam là quân cờ Sở gia an bài, tuyệt đối sẽ không thể giả bộ làm cao như vậy, nhưng nếu không phải, lại đi đâu tìm được người xuất sắc như vậy? Thái tử ca ca, hôm nay lúc Sở Nam vượt qua Cổn Đao trận, thời điểm đối mặt với Hổ Liệt chém giết, ta có cảm giác như cho dù Niếp Thanh Vân kia không đi ra, Hổ Liệt cũng sẽ không là đối thủ của Sở Nam!- Có thật không?Con mắt Hoàng Phủ Triệt sáng ngời, hỏi.
789 Hoàng Phủ Triệt đã hoàn thành mục đích của mình, sau một hồi nói chuyện phiếm sau liền cáo từ rời đi. Đợi đến khi mọi người đi hết, Sở Thiên Phong liền để cho thủ hạ miêu tả lại hình dáng của Sở Nam.
790 Sở Nam liếc mắt một cái, lạnh nhạt nói:- Muốn đánh nhau phải không? Ta rất thích được phụng bồi ngươi, tuy nhiên với tu vi của ngươi, vẫn chỉ là con sâu cái kiến.
791 Sau khi viên tướng kia mang theo ý tứ của Đại tướng quân quay trở lại, thì Sở Nam lúc này cũng không có lập tức đáp ứng ngay mà chỉ nhìn chằm chằm về phía Hổ Bí chư tướng.
792 Thở dài một hơi, Niếp Thanh Vân cùng những người khác hiểu được tại sao bọn hắn lại thở dài như vậy. Nhận lấy viên nội đan này, bọn hắn lúc này đã nhận một cái nhân tình thật to của Thái tử.
793 - Ngươi nói lung tung!- Ta nói lung tung?Viên tướng kia liền chỉ vào mũi của mình mà nói:- Các ngươi trộm đồ của ta, còn dám nói ta là đạo tặc? (*)(Dịch giả: đoạn này không logic lắm, nhưng theo nguyên văn tác giả lại viết như vây.
794 Một cái dẫm chân này của Sở Nam cũng chưa tới mức hắn dùng tới hết sức, nhưng mặt đất liền lộ ra vài vết nứt sâu tới vài chục thước, rộng chừng một trượng!Mặt đất khu vực này thoáng cái liền phân thành chín phần, hình thành một chữ "tỉnh" (giếng).
795 Cái đạo ấn ký vừa mới xuất hiện trong đầu hắn kia khiến cho hắn hiểu, sinh tử của hắn lúc này đã bị kẻ vô hình này nắm trong tay. Dưới sinh tử khó đoán, sự tình về Hổ Bí quân hắn liền vứt lên chín tầng trời.
796 Hoàng Phủ Vân Phỉ vừa ra tới bên ngoài, chuẩn bị chạy thẳng tới quân doanh của Thanh thành tân binh, dưới bộ dáng vội vàng như vậy lại không hề để ý tới viên đá dưới chân mà đá trúng một cái.
797 Ẩn thân bảo y là sau khi Thanh Phượng chứng kiến Sở Nam đem Đại Viên Man, cường giả cấp bậc Võ Đế giết chết, tự nhiên cảm thấy sự bảo hộ âm thâm của mình đã không còn cần thiết nữa mà tặng cho hắn.
798 Đô Xương ráng nhịn đau, vô cùng cung kính nói. Đợi một lúc lâu sau không lời thấy đáp lại thì hắn mới dám đứng lên, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kích động mà tự lẩm bẩm một mình:- Độc, đây mới chân chính gọi là độc!Lại nghĩ tới chuyện vừa rồi, cho dù không phải liều mạng thì hắn cũng vẫn phải liều mạng đi thực hiện cái độc kế này, bởi vì không hoàn thành được, hậu quả chỉ có cái chết.
799 Triệu Minh Quân nói lời khách sáo như vậy là vì hắn hoàn toàn không để Sở Nam vào trong mắt, bởi vì trong lòng hắn Sở Nam sớm mang án tử rồi. Còn Sở Nam thì không chút khách khí nào, ngay cả hai chữ "đa tạ" cũng không thèm nói ra mà trực tiếp di động cờ xí, viên tướng cầm cờ xí nơi tay, tinh thần diện mạo tuy rằng rất giống với Sở Nam nhưng nếu như là bộ dáng dùng hai chữ "chán chường" trước kia để hình dung thì hiện tại chính là "tỉnh táo", tuyệt đối tỉnh táo!Triệu Minh Quân thấy vậy không khỏi hơi trì trệ lại, nhưng ngay lập tức liền vội vàng bài binh bố trận.
800 Dưới công kích như cuồng phong vũ bão, Triệu Minh Quân ngay cả năm phút đồng hồ cũng không kiên trì nổi, hai mươi vạn quân liền toàn diệt. Ba cục bại, Triệu Minh Quân như người mất hồn lạc phách nhìn Sở Nam, trong đôi mắt, tất cả chỉ tràn ngập vẻ không thể tin nổi.