1 Trong căn phòng hoa lệ, một nam tử chừng 20 tuổi đang cau có mặt mày lăn lộn qua lại trên giường, cố gắng ngủ tiếp mặc cho tiếng gõ cửa rầm rầm bên ngoài và cả tiếng gọi thất thanh của đám người nô tì, quản sự:
-Thiếu gia, thiếu gia, mau tỉnh dậy, sắp tới giờ đi đón tướng quân rồi.
2 Vân Lăng đang ủ rũ đứng ngoài cửa thì một giọng nói quen thuộc vang lên:
-Thiếu gia, phu nhân dặn ngài ra ngoài một lúc, khoảng 3 canh giờ nữa hẵng trở về.
3 Vân Lăng ngồi trong xe ngựa cùng Bạch Phi Nguyệt, trợn mắt hết nhìn nàng ta lại nhìn đám dây rợ đang trói trên người mình, cổ họng không ngừng phát ra những âm thanh ú ớ không rõ tiếng.
4 -Nhưng tiếc là không đúng. Ngươi là người thứ 7.
Trưa hôm đó.
Vân Lăng ở trong thư phòng của Bạch Phi Nguyệt, nhìn phải ngó trái, chạy qua chạy lại hết chỗ này đến chỗ khác.
5 Lúc hắn đi ra ngoài đã thấy Bạch Phi Nguyệt đang cãi nhau với lão già kia, nhưng do khoảng cách quá xa, hắn chỉ loáng thoáng nghe được mấy câu:
-Lão già ngươi mau nói cho bổn tọa biết, tại sao Sất Vân Bắc Huyền Ấn lại có trên người hắn?
-Thứ lỗi cho lão phu không thể trả lời.
6 Còn chưa kịp mở miệng hỏi, cửa phòng đã bị ai đó đạp ra, kèm theo đó là thanh âm giận dữ của nữ tử:
-Mẹ kiếp, dám giả mạo lão nương truyền lệnh xuống dưới, ngươi ăn phải gan hùm à? Người đâu, tóm lấy ả.
7 Chiều tối hôm đó,
Tắm rửa xong xuôi, Vân Lăng mệt mỏi đổ người lên giường, nằm im không nhúc nhích.
Từ sáng đến giờ, đại khái chắc hắn cũng ngã được khoảng gần năm mươi lần!?
-Tập cả ngày mà mới chỉ cưỡi ngựa đi bộ, ngươi không thấy xấu hổ à?
Hắn không trả lời, hay nói đúng hơn là không còn sức để mà trả lời.
8 Vân Lăng chồm người dậy nằm đè lên người nàng, nghiêng đầu cười hỏi:
-Tại sao lại là ta?
Bạch Phi Nguyệt khép hờ mắt, khóe miệng nhếch lên, lộ rõ vẻ khinh thường:
-Bằng vào con người của ngươi hiện tại, cho dù có là thái tử Đại Minh thì bổn tọa cũng chẳng thèm quan tâm.
9 Vân Lăng đứng như trời trồng nhìn tờ giấy trên tay, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì.
Chết tiệt! Bạch Phi Nguyệt, ai cho nàng bỏ đi!?
Nguyên văn bức thư dài hai trang mà Bạch Phi Nguyệt để lại cho hắn:
“Hảo phu quân,
Lúc chàng đọc được bức thư này thì thiếp đã lên đường rồi, đừng mất công đuổi theo làm gì bởi vì dù chàng có đuổi cũng không kịp đâu.
10 Vân Lăng mặt cắt không còn một giọt máu, sững sờ nhìn phụ thân:
-Phụ thân. . !?
-Không có lệnh bài thông hành, không được vào thành!
Vân Lăng ngơ người đứng tại chỗ, không biết nên phản ứng ra sao trước hoàn cảnh éo le này.
11 Người dịch: cuuvy + phong
Có một câu nói đã trở nên rất phổ biến trong mấy trăm năm trở lại đây, đó là “Bắc Sất Vân, Nam Thượng Quan, Đông Âu Dương, Tây Hiên Viên, Trung Công Tôn”.
12 Phía bên trong lều trại của đại tướng quân,
Vân Lăng hết nhìn phụ thân lại nhìn đống binh khí được treo ngổn ngang trong lều, tặc lưỡi. Nếu hắn đoán không sai, chắc hẳn đây là những vũ khí đã từng được phụ thân sử dụng.
13 Sáng hôm sau,
Vân Lăng thoải mái ngả người vào bồn tắm, nhắm mắt dưỡng thần.
Thần hải vừa hoàn thiện, thân thể hắn lập tức xuất hiện biến hóa. Tạp chất trong cơ thể nhanh chóng bị đẩy ra ngoài, hỗn độn ma pháp có sẵn trong thần hải cũng lập tức cải tố lại toàn bộ cơ thể hắn.
14 Vân Lăng tròn mắt nhìn Đinh Mẫn:
-Nàng biết Phi Nguyệt!?
Đinh Mẫn đặt chén trà trên tay xuống, vừa vuốt ve con đại khuyển vừa trả lời:
-Thiếp và tỷ ấy vốn là hảo tỷ muội, sao có thể không biết được chứ?
-Vậy sao nàng biết ta!?
Rõ ràng trong quãng thời gian hắn ở cùng Phi Nguyệt, không một ai đến phủ đệ của nàng, mà nàng cũng ít khi ra ngoài, sao nữ tử trước mắt lại biết?
-Chẳng phải thiếp vừa nói sao, thiếp và tỷ ấy là hảo tỷ muội.
15 Thời gian hai tuần chẳng mấy chốc đã qua đi. Ngày đi săn cuối cùng cũng tới.
Vân Lăng từ nửa đêm canh năm* đã bị phụ thân dựng dậy, ngái ngủ thay y phục rồi cùng phụ thân phi ngựa đến chỗ đi săn.
16 Tròn bảy tiếng sau.
Vân Lăng nhìn bóng hình yếu ớt đang nhắm nghiền mắt trên nền đất lạnh, chán nản thở dài, lẩm bẩm:
-Đúng là người tính không bằng trời tính.
17 -Nàng cần ta làm gì?
-Bọn họ hiện tại vẫn đang ám binh bất động nên tạm thời chàng chưa cần làm gì cả. Đợi khi nào đến thời điểm thích hợp, thiếp sẽ nói với chàng sau.
18 Vân Lăng sau khi được đại phu đắp thuốc, thấy cơn đau đã phần nào dịu bớt liền lập tức chạy về Vân phủ, không chút ái ngại kéo tay Đinh Mẫn đang sai bảo đám nô tì làm gì đó ở vườn hoa vào phòng, hỏi thẳng:
-Nàng thấy được tương lai, quá khứ?
Đinh Mẫn nghe hắn hỏi xong, bình tĩnh đi đến bàn trà, rót một chén trà, vừa đưa hắn vừa nói:
-Mới sáng ra chàng đã đi ra ngoài, thiếp còn chưa hỏi chàng đi đâu?
-Nàng trả lời ta trước đi đã.
19 Không thu hoạch được gì từ chỗ mẫu thân, Vân Lăng lại lượn lờ khắp phố xá, lê lết hết từ quán ăn này sang quán ăn khác, không hề có ý định bước vào tửu lâu hay kỹ viện.
20 Vân Lăng có chút khó hiểu nhìn xuống dưới cơ thể mình.
Không đúng nha. Rõ ràng trông hắn cao ráo sáng sủa, cơ nào ra cơ nấy, đặc biệt là tiểu huynh đệ còn đang ẩn hiện dưới lớp quần mỏng kia.