21 Vũ Bạch ôm gấu mèo Trầm Mặc, còn Lam Văn phóng độc, Thước Sa thì đánh quái, nhìn đám quái vật bị đánh mà nằm thẳng cẳng trên đất không động đậy, Trầm Mặc há mồm nhưng lại chẳng nói ra được tiếng nào, này, tại sao hắn cứ thấy rất quái lạ thế nào ấy.
22 Cuộc sống gần đây của Trầm Mặc trôi qua giống y hệt một con heo, ăn ngủ, ngủ ăn, bị mỹ nhân ôm nhìn Thước Sa và Lam Văn đánh quái, nhìn cột kinh nghiệm nho nhỏ đang không ngừng đầy lên, nhưng hắn vẫn chưa tìm được phương pháp biến lại thành người.
23 “Tất cả đứng lại cho ta. ” Một đám người xổ ra ngăn cản đoàn người Trầm Mặc.
Cả bọn Trầm Mặc ngừng lại, Trầm Mặc kỳ quái hỏi, “Làm sao vậy?”
Nam nhân thọat nhìn như lão đại chỉ vào Trầm Mặc nói: “Ngươi tránh sang một bên, kẻ chúng ta tìm không phải ngươi, cẩn thận chúng ta đem ngươi oánh chết đó.
24 Trầm Mặc nhìn Thước Sa kiếm tiền vui đến quên cả trời đất, hắn thật đau đầu nha, là ai nói thiên sứ hồn nhiên cơ chứ.
Thước Sa ngẩng đầu nhìn Trầm Mặc: “Như thế nào, ngươi tỏ thái độ gì thế?”
Trầm Mặc lắc đầu lắc đầu, Vũ Bạch bất mãn trực tiếp trừng mắt, Thước Sa vội cúi đầu tiếp tục kiếm tiền.
25 Lam Văn rơi xuống biển lửa đầy bong bóng nham thạch phập phồng, hắn không hề hóa thành bạch quang quay về điểm hồi sinh, mà lại biến thành con dơi, còn bị Mạch Thanh nhặt được.
26
Thước Sa bị sét đánh, không phải lại xuất hiện tại cửa động, mà là hắn đang nằm trên một cái mạng nhện cực lớn, một con nhện còn lớn hơn ở bên cạnh nhìn chằm chằm con mồi, chuẩn bị tới gần, Thước Sa giãy dụa, nhưng hắn có giãy kiểu gì cũng không ra nổi, mắt thấy con nhện dần tới gần, Thước Sa luống cuống, tuy rằng đều là chết, nhưng bị con nhện ăn thịt mà chết quả thực rất dọa người a.
27 Trần Mặc logout, sau đó liền quyết định ngày mai từ sáng sớm sẽ đi ra ngoài, như vậy Vũ Bạch đến sẽ không tìm được hắn , không biết vì cái gì, hắn rất sợ phải gặp Vũ Bạch, hoặc là sợ Vũ Bạch nhìn thấy bộ dáng hắn so với lúc ở trong trò chơi càng lôi thôi mà thất vọng? Kỳ quái, hắn tại sao lại lo lắng như vậy chứ, chẳng lẽ là bởi vì Vũ Bạch là người bạn duy nhất của hắn sao?
Vũ Bạch trong hiện thực chắc cũng rất đẹp trai, so với mình lại càng cách xa ba vạn tám ngàn dặm, cùng mình đứng chung một chỗ khẳng định sẽ rất kỳ quái cho mà xem.
28 Lục Văn mang Trần Mặc vào một căn phòng, sau đó hắn bị áp đảo , rồi bị cởi quần áo, và…
“A!!!”
“Đừng…”
“Đau quá!”
“Rất nhanh sẽ tốt thôi. ”
“Ừm… tốt lắm phải không?”
“Phụt.
29 Cái mũi của Lục Văn thật vất vả lắm mới cầm được máu, còn Trần Mặc thì mặc một cái áo ngủ không vừa mà lộ ra cái bụng tròn vo, hai người cùng ngồi ở trên ghế salon xem TV, ăn đồ ăn gọi ở bên ngoài.
30 Miệng Lục Văn càng ngày càng toét ra, Trần Mặc kỳ quái hỏi: “Ngươi cười cái gì, cười đến kỳ quái thế. ”
Lục Văn ho khan, thu hồi nụ cười, rồi bình tĩnh nhìn thẳng vào Trần Mặc.
31 Trần Mặc đầu đầy mồ hôi đi bộ trên máy tập chạy, dù tốc độ chậm như rùa bò, nhưng hắn vẫn mệt tới thở phì phì, Trần Mặc thở hổn hển nói: “Ta… ta không muốn chạy nữa đâu, mệt mỏi quá à.
32 Trần Mặc thực tức giận, hiện tại hắn máy tính không thể đụng vào, trừ nằm ở trên giường ra thì vẫn là trên giường, bởi vì thân thể rất không thoải mái.
33 Đồ ăn hắn tồn trữ bất tri bất giác cũng đã hết, Trần Mặc nhìn thời gian hiển thị ở góc dưới màn hình, 11: 00, ân, hắn cũng hơi đói bụng, đành gọi đồ ăn ngoài.
34 Lục Văn cùng Trần Mặc vẫn như cũ thường xuyên ấy ấy, nhưng Trần Mặc vẫn chưa mua được cái giường của riêng mình, còn Lục Văn vẫn sống những ngày tháng ăn sạch tận xương người ta như trước.
35 Trầm Mặc kỳ quái nhìn cả con đường đều một màu hồng phấn, chocolate và hoa hồng bán rất đắt hàng, vô cùng náo nhiệt, trước mắt lại thoảng qua một đôi, hắn ngộ ra, nguyên lai hôm nay chính là lễ tình nhân trong truyền thuyết a.
36 Bối cảnh: Sau khi Trần Mặc (Trầm Mặc), Vũ Bạch (Lục Văn) ở bên nhau.
“Hôm nay là tiết Nguyên Tiêu đó, chúng ta đi siêu thị mua ít bánh trôi về nấu đi.