21 Có thể nói tóm gọn chính là Ngô Chính nếu muốn mang người rời đi cũng đồng nghĩa với việc có thể vĩnh viễn mất đi hệ thống.
Còn người Ngô Chính muốn mang đi là ai thì không cần suy đoán cũng có thể biết được, thế giới này ngoại trừ Đông Phương Bất Bại ra thì còn có thể là ai!? Tuy nhiên, vĩnh viễn mất đi hệ thống chỉ để đổi lấy một cái Đông Phương Bất Bại có đáng hay không?
Tuy là thường ngày Ngô Chính rất không ưa thích việc bị hệ thống chơi khăm, nhưng cũng không thể phủ nhận trong lúc bất tri bất giác hệ thống đã trở thành một người bạn, cũng có thể nói là thân nhân cũng như là đóng vai trò chỗ dựa lớn nhất, chiếm được vị trí vô cùng quan trọng trong lòng hắn.
22 Đương nhiên Ngô Chính lúc này thay đổi ý định chính là mười phần không khôn ngoan, có thể nói đây là hiếm hoi một lần hắn làm việc theo cảm tính.
Nguyên do trong đó chắc hẳn là vì lời nói của hệ thống cách đây không lâu khiến hắn trong lòng nhen nhóm cho mình một tia hy vọng, nhưng cũng có thể là Ngô Chính không muốn lại để bản thân thêm một lần nào nữa rơi vào tình huống chỉ có thể chọn một trong hai lựa chọn, hoặc chỉ đơn giản là hắn không muốn dùng phương thức hèn nhát tương tự như những con chuột nhắt ẩn sau tấm màn kia.
23 Đường Trần cũng không phải là tiểu hài tử, lời nói của Ngô Chính chính là ám chỉ “ta biết rõ động tác của các ngươi, nhưng các ngươi lại không biết gì về ta!”, đây không khác gì là muốn chế nhạo đồng thời cũng là uy hiếp trên đầu của bọn hắn, nhưng đường đường là hai cái tuyệt đỉnh cao thủ, bọn hắn đủ tự tin chỉ cần hai người cũng có thể ngang dọc giang hồ, trừ phi là mấy con cáo già kia lộ diện bằng không chỉ là một cái Ngô Chính vẫn là không đủ để khiến bọn hắn e ngại.
24 Sai lầm thứ hai chính là để Ngô Chính chủ động tấn công trước, Đường Trần cũng không phải là ngu ngốc, đến nước này hắn còn có thể nào không nhận ra từ lúc chiến đấu bắt đầu cho đến bây giờ, tất cả còn không phải là trong tính toán của Ngô Chính!?
Mục đích của Ngô Chính nguyên bản chính là từng bước thăm dò đối phương, sau đó chia cách bọn hắn hai người hợp công, nhân cơ hội ám toán giải quyết một tên có thực lực yếu hơn, còn lại cục diện phía sau cũng là dễ đối phó.
25 Không để Ngô Chính mơ hồ hiếu kỳ quá lâu, Đường Trần ngay lập tức đã cho hắn một lời giải đáp.
Chỉ thấy từ chính giữa mi tâm Đường Trần một đạo huyết lưu chậm chạp chảy dài xuống gương mặt, nếu lại đến thật gần tỉ mỉ quan sát có thể nhìn thấy được bên trong đạo vết thương ẩn ẩn một cây kim châm bén nhọn từ lúc nào đã xuyên qua màng sọ ghim thật sâu vào bên trong.
26 Phải nói đám người hắc y này bên trong chiến trường hoạt động rất có hệ thống, trong lúc hoảng loạn còn có thể lẫn nhau hỗ trợ bao vây chiến trường không để bất cứ tên nào tẩu thoát.
27 Cảm khái là như vậy, tuy nhiên so với một đám ngụy quân tử danh môn chính phái người này, bọn hắn vẫn là rất tin tưởng vào thực lực của Ngô Chính, hiện tại Ngô Chính đã xuất hiện đồng thời còn có cả vị kia giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, tin chắc mười phần hôm nay chính là tử kỳ của danh môn chính phái đám người.
28 hiện tại sau khi một phen dàn xếp hoàn hảo, Ngô Chính cho dù là không cần dùng đến “hảo cảm” công dụng trong danh vọng chỉ số, cũng có thể khiến cho Lâm Chấn Nam ba người tình nguyện tự mình đi tìm chết chỉ trong một lời nói.
29 - Một ngày nào đó ta có lẽ sẽ rời đi nơi này.
- Ta có thể cùng ngươi.
- Hy vọng là ta có thể mang ngươi theo.
-. . .
Một nam một nữ lời nói không đầu không đuôi, mờ mịt mông lung, chung quanh đám người bận rộn thu thập tài nguyên trên những thi thể người chết, một đám người khác lại mang vác thi thể đồng bạn của mình, chỉnh đốn một phen lúc này bầu trời cũng đã mờ sáng.
30 Bọn hắn một mực dám đối đầu sinh tử mà không quay lưng đào tẩu, trong đó có mấy ai là không có nghĩa khí? Đương nhiên là dám phóng lao theo lao rồi, mặc kệ là biện chứng thế nào đi nữa chỉ nói về hai chữ “nghĩa khí” cũng đã đủ để bọn hắn lựa chọn theo chân Ngô Chính.
31 Lâm Chấn Nam phu thê hai người cũng đã sớm có quyết định, trải qua sự việc như hôm nay hoàn toàn đã vượt ngoài tầm kiểm soát, hai người nếu tiếp tục trở về Phúc Uy tiêu cục tương đương với việc đi đầu hứng chịu đợt sóng lớn đầu tiên trên giang hồ ập tới, lấy Lâm Chấn Nam cùng với Phúc Uy tiêu cục quân lực đương nhiên sẽ không chống đỡ được một khắc thời gian, trái lại quy ẩn giang hồ cũng là một trong những lựa chọn tốt nhất lúc bấy giờ, hơn nữa còn nằm trong hai lựa chọn của Ngô Chính đặt ra cho phép bọn hắn, không nghi ngờ đó là quyết định khôn ngoan.
32 Xung Hư đạo trưởng nhìn theo bóng lưng hai người sư đệ đã đi khuất phía dưới chân núi, lúc này nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó cũng xoay người đi vào bên trong.
33 - Ngươi có suy đoán việc này có liên quan đến triều đình hay không? Theo ta thấy Tiếu Diện Huyết Ma tên quái nhân này tuy là thường ngày hành xự lỗ mãng, tác phong cổ quái khó hiểu, nhưng hắn cũng không phải là cái dạng gì ác nhân, người lương thiện được hắn cứu cũng không ít, hẳn phải là đám người kia không hay biết trêu chọc phải hắn!? Nhưng cũng có thể không hoàn toàn là như vậy a, trong này tin tức bị rò rỉ quá đáng ngờ, có thể nào là triều đình cố ý muốn thương gân động cốt các thế lực trên giang hồ? Kích động đẫm máu tranh đấu!?
Xung Hư đạo trưởng cũng không quá ngu ngốc, ngay lập tức có thể nhìn ra được lỗ hỏng trong lời nói, tuy nhiên Xung Hư đạo trưởng vẫn là bị cảm tính che mờ đi một con mắt, phải nói đến thường ngày nghe được quá nhiều tin tức về Tiếu Diện Huyết Ma hành vi, đã là phần nào để Xung Hư đạo trưởng rất thưởng thức tên “quái nhân” này, chỉ mỗi việc cứu giúp rất nhiều người vô tội đồng thời chém giết các phương thế lực ác nhân, cũng là đủ để Xung Hư đạo trưởng trong lòng kính trọng, ngoại trừ tác phong cổ quái khó hiểu của hắn, còn lại vẫn rất được người đời tán thưởng.
34 - Phì. . . ngươi cũng thật là biết cách mượn gió đẩy thuyền, “bẻ lái” rất tốt a.
Đông Phương Bạch trông thấy Ngô Chính dùng nghi vấn của mình để thúc đẩy Lâm Bình Chi luyện võ quá trình, cũng không khỏi hài hước cười phì ra miệng, hơn nữa gần đây Đông Phương Bạch dùng từ ngữ cũng là rất “văn minh”, toàn bộ đều là nhờ công lao của Ngô Chính một phen hảo hảo “chỉ dạy”.
35 - Triều đình lần này là sớm nhất phát hiện bất thường, còn có cả hai con chuột nhắt bị ta tiêu diệt chắc là đến để thăm dò tình huống thật hư. . . ai, nếu triều đình thật sự có liên quan đến Thiếu Lâm tự thì ta cũng vô phương.
36 - Nơi có người chính là có giang hồ, dù là đâu cũng không thể thoát khỏi a. . .
Ngô Chính lắc đầu mỉm cười, thần sắc cũng trở nên hài hước bất đắc dĩ, đồng dạng có một loại thấu hiểu đồng cảm Mạc Đại tiên sinh.
37 Bên trong gian nhà sau khi Mạc Đại tiên sinh ly khai, lúc này chỉ còn lại Ngô Chính cùng Đông Phương Bạch hai người.
- Ngươi định làm thế nào đây, hiện tại Nhật Nguyệt thần giáo không có người chủ trì sớm muộn cũng sẽ trở nên hỗn loạn, có nên hay không trả lại Nhật Nguyệt thần giáo cho Nhậm Ngã Hành, lại để hắn cùng đối trọng với Ngũ Nhạc kiếm phái.
38 - Nhưng ngươi làm như vậy cũng quá mức nguy hiểm, còn có thần bí nhân kia có thể chống đỡ Ngũ Nhạc kiếm phái không suy sụp nói rõ hắn thực lực không tầm thường, nếu như.
39 - Người kia là ai? Tại sao lại muốn ngươi bảo vệ chúng ta? Chúng ta cần phải về lại Hoa Sơn a, phụ thân ta, hắn. . .
Nhạc Linh San nói tới đây, trong giọng nói bất giác nghẹn ngào bi thương, đôi mắt đỏ hoe không kìm được lăn dài đôi dòng lệ xuống má.
40 Cảm kích chỉ là một khắc, Bất Giới hòa thượng trong lòng càng nhiều hơn là nôn nóng, vội vàng muốn tìm lại con gái của mình, ngay lập tức hướng tầm nhìn về phía Hằng Sơn bên trên, nhanh chân phóng đi.
Thể loại: Huyền Huyễn, Dị Giới, Ngôn Tình, Trọng Sinh
Số chương: 13
Thể loại: Trọng Sinh, Dị Giới, Đô Thị, Khoa Huyễn, Huyền Huyễn
Số chương: 50
Thể loại: Dị Giới, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Khoa Huyễn
Số chương: 49