21 Người đến đúng là đại ca của Trương Trùng Sinh - Trương Vạn Sơn, thực lực Võ đạo bát trọng thiên.
“Tên phế vật, mất hết cả thể diện, còn không mau cút sang một bên, đứng yên ở đấy!”
Giọng nói Trương Vạn Sơn vang dội, vừa khí thế vừa sắc bén, lưỡi dao lóe lên hàn ý, liếc nhìn Trương Trùng Sinh khiến hắn rùng mình, chỉ đành nhìn Lâm Phi đầy oán hận rồi không cam lòng lui sang bên cạnh.
22 Trương Vạn Sơn quay người bỏ đi, Lâm Phi cũng xoay người rời đi, hắn không hề muốn bị coi như khỉ, bị mọi người vây quanh xem xét, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người
"Điên rồi, Lâm Phi thật là điên rồi, khó có thể tin chuyện!"
"Sư huynh Trương Vạn Sơn, thực lực của hắn đã đạt đến Võ đạo bát trọng thiên, có được cương khí bảo vệ thân thể, nghe nói rằng một, hai năm tới thôi, nói không chừng có thể thăng cấp lên trở thành huyền giả.
23 Hắc Thủy Sơn Mạch.
Thành Hắc Thủy!
Đây là một tòa thành nhỏ yên tĩnh nằm trên Hắc Thủy sơn mạch, có rất nhiều hàng hóa và yêu thú quý hiếm, là một nơi buôn bán tốt, lúc mới bắt đầu gặp may, sau đó lại có nhiều người tới, cho nên đây đã trở thành một thành lớn.
24 Giọng nói vừa kết thúc, trong rừng bỗng chốc xuất hiện một đám người mặc áo đen bao vây Lâm Phi lại.
Năm người mặc đồ đen này mang khí tức của võ giả đã tu luyện tới Võ đạo ngũ trọng thiên, người vừa nói chuyện là một người đàn ông mắt to mày rậm.
25 Trong rừng phủ đầy sương trắng, đôi lúc lại vọng đến tiếng chim kêu.
Khụ! Khụ!
Mùi máu tanh nồng nặc phía trong rừng cây, theo sau đó là âm thanh khác thường vọng tới.
26 Hắc Thủy sơn mạch.
Một chỗ hẻo lánh bên trong rừng cây.
Bịch!
Trên không trung, một bóng người giống như cánh diều bị đứt dây rơi xuống, cả một khoảng đất rộng lớn lúc này như đang rung lên.
27 Hắc Thủy sơn mạch.
Trong rừng cây rậm rạp, một bóng người nhẹ nhàng như gió rơi xuống chạc cây, chân hắn hơi giẫm nhẹ lên cành sau đó lướt qua mấy trượng, người nhẹ như chim, chỉ nháy mắt đã biến mất trong rừng cây.
28 “Bôn Lôi đao pháp!”
“Lôi Đình Nhất Kích!”
“Ầm!” một tiếng nổ tung!
Mỗi một cái cây, một con yêu thú cấp bốn trong Hắc Thủy sơn mạch đều đổ ầm xuống đất, máu tươi tràn ngập, nhuộm đỏ cả cỏ trên mặt đất.
29 “Phía trước hình như có động tĩnh. ”
Lâm Phi đứng trên cây, mắt nhìn về nơi xa.
Hắn đứng trên một cây đại thụ cao ngút trời, quan sát tình hình vùng Phương Viên miễn cưỡng thì có thể nhìn được toàn bộ khu vực.
30 “Yêu thú cấp tám, Xích Dương Ma Hầu!”
Xuyên qua từng khe hở trong rừng rậm, da đầu Lâm Phi trở nên ngứa ngáy, mồ hôi lạnh không ngừng chảy trên trán, đến thở cũng không dám thở mạnh, tim đập rộn lên, hô hấp dồn dập, đủ loại kinh hãi cùng căng thẳng, không tưởng tượng nổi mà nhìn mọi thứ bên ngoài.
31 Từ xưa đến nay yêu thú tồn tại ở nhiều mức độ khác nhau.
Làm yêu thú cấp thấp, hành động dựa vào bản năng, mà yêu thú cấp cao thì khác, chúng có cơ hội mở ra linh trí nhất định, chiếm lấy một địa điểm hay một khu vực, biến nó thành nơi tu luyện của bản thân, thường thì tốc độ trưởng thành sẽ nhanh hơn những yêu thú bình thường khác.
32 "Quả Xích Dương Tên này không tệ, nghe tên đã biết là đồ tốt! Ông đây nhất định lấy được nó!"
Lâm Phi đã luyện lên đến Võ đạo lục trọng thiên, cũng không còn bồng bột như ngày xưa nữa.
33 Quỷ khỉ Xích Dương bất ngờ bị chém chết, người bị vướng mắc nhất chính là Lâm Phi.
Lâm Phi ẩn thân trong hang động, vốn định nhân cơ hội rời đi, đồ lấy trong sào huyệt của yêu thú đủ cho chuyến đi lần này của hắn.
34 Cướp thức ăn ngay trước miệng cọp, không giết không xong!
Trình Thiệu Văn vô cùng tức giận, tâm trạng của hắn bây giờ như một miệng núi lửa sắp bùng nổ.
35 “Ồ, không chết sao?”
Triệu Văn thấy rõ chiến kỹ cấp trung đầy mạnh mẽ kia, tuy nhát đao vừa rồi đã được khống chế sức lực nhưng chỉ cần năm phần công kích cũng đủ đánh bại một người Võ đạo thất trọng thiên hay bất kì võ sư nào.
36 Yêu thú cấp tám, khu vực của quỷ khỉ Xích Dương.
Hắc Thủy sơn mạch đã từng được nhắc đến là mây mù bao phủ, núi non trùng trùng, là nơi sinh sống của rất nhiều yêu thú, nguy hiểm chồng chất.
37 Hắc Thủy sơn mạch, khu vực quỷ khỉ Xích Dương.
Dưới những tán cây đại thụ cao ngút trời, đệ tử Đao Thần tông chia thành từng tốp nhỏ, tất cả cùng hướng về một mục tiêu, truy sát một người bị thương nặng.
38 “Giết chết Võ đạo ngũ trọng thiên, Tương Tây, thu được năm trăm kinh nghiệm!”
“Giết chết Võ đạo ngũ trọng thiên, Nam Thiên, thu được năm trăm kinh nghiệm!”
“Giết chết Võ đạo lục trọng thiên, Phương Trữ, thu được tám trăm kinh nghiệm!”
Khụ khụ khụ.
39 “Đao Thần tông sẽ không bỏ qua cho người. ”
“Ngươi sẽ chết không có chỗ chôn, chết không được yên…”
Trong rừng cây, ánh đao bay múa, tựa như từng luồng ánh sáng rực rỡ, vô cùng chói mắt, rơi vào trên thân hai đệ tử áo trắng của Đao Thần tông không chút lưu tình, tựa như chém vào hai cây gỗ.
40 Liệt Diễm Chưởng Đao!
Không phải là Huyễn kĩ công pháp bình thường, mà là Huyền công ở cấp độ Hoàng giai hạ phẩm, đao pháp của Đao Thần tông tương đối sắc bén, chưởng đao vừa ra, cần phối hợp với cả tâm pháp Liệt Nhật.