61 Chương 61: Thức tỉnh ‘Làm sao vậy?’ Từ lúc về tới giờ trông Thanh vẫn rất yên lặng, nét mặt cũng không được vui vẻ như mọi ngày, không biết là lại có chuyện gì xảy ra đây.
62 Chương 62: Trả giá Tựa người vào trên sô pha, anh phiền chán nhìn tệp tư liệu ít ỏi trên tay. Tối qua anh đã cho người thăm dò, nhưng ngoài việc tìm được ba tháng trước đã phát sinh một vụ tai nạn nghiêm trọng với xe của mình ra, thứ gì cũng không tra đến.
63 Chương 63: Ân hận trong bóng tối Hướng Thanh Lam nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, cô nhìn thấy Tô Triết Thác đang ảm đạm ngồi trước cửa sổ, ánh mắt vô thần hướng ra phía ngoài, vài tia nắng hoàng hôn dừng trên khuôn mặt anh, dường như mang theo vô tận sầu bi.
64 Chương 64: Cho anh một cơ hội, được không? Hướng Thanh Lam gọt xong một quả táo, cẩn thận đặt vào tay Tô Triết Thác. Anh cầm quả táo lên, để dưới mũi ngửi một chút, thơm quá… “Đưa dao cho tôi được không?” Tô Triết Thác vươn tay ra, mà Hướng Thanh Lam gắt gao nắm chặt dao, không hiểu đột nhiên anh muốn nó để làm gì.
65 Chương 65: Theo đuổi Từ ngày hôm đó, Hướng Thanh Lam không còn đến bệnh viện chăm sóc cho Tô Triết Thác, cô tiếp tục ở nhà phiên dịch tài liệu. Chị Lý đã gọi điện cho cô, nói cô có thể làm công việc ngày trước, tất nhiên, đó là bởi vì đã không có sự chèn ép của Tô Triết Thác.
66 Chương 66: Chạm trán “Arthur, chúng ta tới nơi này làm gì?” Uông Tiểu Lam vẫn không hiểu vì sao Arthur muốn dẫn cô đến Trung Quốc. Tuy nơi này là quê hương của cô, nhưng cô đã theo mẹ sang Anh từ khi còn rất nhỏ, bây giờ quay lại chỉ cảm thấy xa lạ không hơn.
67 Chương 67: Gặp nhau, như đôi người xa lạ [Lược bỏ một đoạn Tô Triết Thác đưa chị Lam đến bệnh viện khám thai. ] Đứng trước cửa bệnh viện, Hướng Thanh Lam nhìn chằm chằm dòng xe qua lại, đột nhiên không biết phải trở về đâu.
68 Chương 68: Lam, là em sao? Hướng Thanh Lam vô thức nhìn cánh cửa đang kẽo kẹt ở đằng kia, có cảm giác như chỉ cần một cơn gió nhẹ vừa thổi qua thôi, nó sẽ yếu ớt bất lực ngã xuống.
69 Chương 69: Tìm lại được sự thật? “Lam, rốt cục thì anh cũng tìm được em rồi…” Tuy trí nhớ về ba tháng qua vẫn chưa hề khôi phục, nhưng là, cô gái này có vòng cổ của anh, gọi anh bằng cái tên chỉ mình anh và ‘người kia’ biết.
70 Chương 70: Bị vứt bỏ [ Lược bỏ một đoạn Fred đưa Uông Tiểu Lam từ hiệu làm tóc về. ] Uông Tiểu Lam khó chịu đi nhanh về phía phòng ngủ, đang định mở cửa bước vào, đột nhiên lại bị người đưa tay ngăn trở.
71 Chương 71: Khổ nhục kế Uông Tiểu Lam tháo xuống kính râm, tao nhã hất mấy lọn tóc quăn ra phía sau. So với diện mạo thanh thuần ngày trước, cô cảm thấy phong cách này mới thực hợp với mình.
72 Chương 72: Người giúp việc Hướng Thanh Lam đặt tay ở trên bụng, bên môi khẽ tràn ra một tiếng than nhẹ. Cô phức tạp nhìn cửa phòng bệnh hồi lâu, cuối cùng vẫn là quyết định đứng dậy, đi ra ngoài theo Uông Tiểu Lam.
73 Chương 73: Hai khung trời tách biệt “Chào cô, tôi tên là Tiểu Tây, Tiểu trong Tiểu Tây, Tây cũng trong Tiểu Tây. Cho nên cô có thể gọi tôi là Tiểu Tây.
74 Chương 74: Thù mới nợ cũ Hướng Thanh Lam cầm lấy một chén nước ấm, mông lung nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Cô đã tới đây được mấy ngày, nhưng ngay cả một cơ hội để nhìn thấy Thanh cũng không có, bởi vì, người hầu là không được phép tự ý tiến vào nơi ở của chủ nhân.
75 Chương 75: Cảnh cáo Hướng Thanh Lam đứng sau một gốc cây to, ảm đạm ngắm nhìn tòa lâu đài xa hoa phía trước mặt. Nơi đó có đài phun nước, hoa tươi, thảm cỏ xanh mượt mà… Tất cả tất cả, dường như đều không có chút dấu vết nào của mùa đông.
76 Chương 76: Thêm một kẻ điên cuồng ‘Phịch’ một tiếng, Uông Tiểu Lam dùng sức đóng cửa lại, để một mình Y Nhược ở trong căn phòng rộng lớn, run rẩy. Làm sao cô ta lại biết, mà rốt cuộc cô ta còn biết được những gì? Hiện tại cô phải làm thế nào bây giờ? Vô số vấn đề xuất hiện, làm cho đầu óc của Y Nhược rối thành một mớ bòng bong.
77 Chương 77: Nếu như em không phải là Lam Trong phòng ngủ chính của lâu đài Arthur, ngoài chiếc giường lớn cỡ king size ra, cũng chỉ có một tủ quần áo đặt bên phía đối diện.
78 Chương 78: Nghi ngờ Hướng Thanh Lam ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn thiếu niên tóc vàng đang đứng trước mặt mình, ôn tồn hỏi, ‘Cậu đã đến rồi sao?’ “Ừ. ” Ngân Táp gật đầu một cái, đưa lọ thuốc an thai vừa chuẩn bị xong khi nãy cho cô.
79 Chương 79: Uy hiếp Sáng nay, lại bắt đầu một ngày làm việc mới, Hướng Thanh Lam vẫn đi phía sau Tiểu Tây, lặng lẽ quét tuyết. Thực ra, công việc này của cô đã là khá nhẹ nhàng rồi, có lẽ bởi vì Ngân Táp công khai đồng ý, mọi người ở đây vẫn đều nhắm một con mắt, mở một con mắt, phá lệ giữ lại một người phụ nữ có thai.
80 Chương 80: Buông tay Hướng Thanh Lam đứng ở phía sau góc tường, dùng sức cắn chặt vào mu bàn tay, chỉ sợ mình không nhịn được sẽ khóc ra thành tiếng. Hiện tại anh đang rất hạnh phúc có phải không? Hiện tại, anh đang thực yêu Y Nhược có phải không? Sinh mệnh của anh đã không còn người tên là Hướng Thanh Lam này thật rồi, thử hỏi, cô còn dũng khí nào để tiếp tục kiên trì thêm nữa? Cô có thể chịu được rất nhiều đau khổ, nhưng là, đau khổ Thanh gây ra cho cô lớn quá, sâu đậm quá, cô không nghĩ mình có thể chịu đựng lâu hơn được nữa.