21 “Cái tên nhóc đó vẫn chưa chịu gặp chúng ta sao?” – Trịnh Âu Quốc đập mạnh tay lên bàn, quát lớn“Dạ vâng thưa Chủ tịch, mấy ngày qua tôi đã cố gắng liên hệ với đại diện công ty Thiên Ân để xin một cuộc hẹn nhưng lần nào bên đó cũng trả lời là Chủ tịch Vương bận, chưa có thời gian.
22 “Chủ tịch Vương à, anh thật chẳng thèm gọi cho người ta một cuộc điện thoại nào hết, người ta nhớ anh đến phát điên nè!” – Dương Á Như sau khi vào phòng làm việc của Vương Kiến Tường đã vội ngồi vào lòng anh, ôm cổ anh lả lơi.
23 Thật nhanh chóng, Vũ Kỳ nâng Dương Á Như đứng thẳng lại, tuy nhiên, đôi mắt anh vẫn trực diện nhìn vào đôi mắt to ở phía đối diện. Phảng phất đâu đó, có sự phẫn nộ, hoang mang, lo lắng và cả yêu thương nữa.
24 “Lãng mạn quá, thật ngưỡng mộ”“Tôi thấy cũng bình thường thôi mà…”“Lại chiêu trò gì đây?”“Đó có phải là Chủ tịch Vương nổi tiếng đào hoa, sát gái không?”Như một phản ứng tự nhiên, cả sảnh sự kiện, trước cảnh tượng kia, mỗi người có một nhận xét riêng: người ngưỡng mộ, kẻ ganh tỵ, người đàm tiếu, kẻ hiếu kỳ.
25 “Xin lỗi em, tôi tới trễ. Không sao rồi, không sao rồi”Lạc Lam ôm chặt người trong ngực, môi anh mấp máy những lời nói thật thâm tình. Câu xin lỗi anh thì thầm với Lạc Sở cũng như với chính mình.
26 Lạc Sở lướt nhanh qua mặt Vũ Kỳ, không khí lạnh phủ quanh gương mặt nhỏ, cô sẽ không để ý tới anh, ít nhất là bây giờ. Một bước… Hai bước … Ba bướcChưa đến bước thứ tư thì cánh tay rắn chắc của ai đó đã kéo Lạc Sở vào lòng.
27 Lạc Sở nhíu mày khẽ mở mắt khi những tia nắng sớm le lói chiếu vào phòng. Hương hoa phong lữ vẫn lan tỏa đâu đó quanh mũi cô. Đặt tay lên môi, nơi mà đêm qua cô đã nếm trải một mùi vị khó quên.
28 “Tổng giám đốc Lạc, đây là bản phác thảo thiết kế cho dự án mới của công ty chúng ta với công ty máy tính Khang Minh. Thư ký bên phòng thiết kế vừa mới chuyển qua để Tổng giám đốc duyệt lại”“Là do thư ký bên đó chuyển qua sao?”“Dạ vâng”“Uhm… tôi biết rồi, cô ra ngoài làm việc đi.
29 Lạc Lam bước vào phòng khi Lạc Sở vừa kịp ngồi xuống ghế. Màn hình vi tính vừa vặn che đi đôi mắt của cô – một đôi mắt chất chứa nhiều nỗi niềm khó nói hiện tại.
30 Lạc Sở rời phòng họp cũng là lúc hết giờ làm việc. Hiện tại ở sảnh lớn của công ty, tất cả nhân viên đang lần lượt ra về. Trên đường quay về phòng, từ đằng xa, Lạc Sở đã thấy Lạc Lam đang đứng chờ cô cùng về.
31 Câu nói nhẹ bẫng của Trịnh Âu Đường nghe rất bình thường nhưng đủ làm cho tâm tình vui vẻ của Lạc Sở bị gián đoạn. Cô giật mình nhớ lại chuyện du học của Lạc Nghi cùng Lâm Minh.
32 Trịnh Âu Đường thả những bước chân thật chậm xuống từng bậc thang hướng ra bên ngoài. Anh nghe lòng mình nặng trịch – cái nặng của tình yêu, niềm tin và hy vọng đang đổ sập.
33 Trước vẻ mặt tái đi vì giật mình của Lạc Sở, Lạc Lam vẫn không biến sắc. Nếu trước đây, lúc vừa xuyên qua, đối diện với cô là gương mặt lạnh không quan tâm, thì bây giờ, gương mặt lạnh này là cái lạnh của phẫn nộ, của thất vọng và của cả bất lực.
34 Cảm giác lành lạnh cùng cơn đau ê ẩm nơi sóng lưng đánh thức giấc ngủ nặng nề của Lạc Sở. Đưa tay dụi đôi mắt ướt bởi những giọt lệ chưa kịp khô, cô nhận ra mình đã ngủ quên trên sàn sau khi khóc một trận.