21 Ngân Tu sau khi đưa Ngân Phách đi theo hướng Đông liền dừng lại tại một cánh rừng chờ đợi Sở Tử Ngôn quay lại. Ngân Tu bồn chồn đi qua đi lại không yên ngóng nhìn trời, đã qua nửa ngày tiểu nha đầu kia vẫn chưa trở lại, nó lại không thể bỏ mặc Thánh quân mà quay lại tìm nàng chỉ có thể cầu trời bảo hộ nàng bình an.
22 Hôn mê một ngày một đêm cuối cùng Sở Tử Ngôn có dấu hiệu tỉnh lại, mí mắt nặng trĩu mở ra đập vào mắt nàng là một dòng suối chảy êm ả dường như nguy hiểm hôm qua chỉ là mộng, nước trong xanh mơ hồ có thể nhìn thấy những đàn cá lớn nhỏ nối đuôi nhau bơi xuôi theo dòng nước, nàng đang nằm trên thảm cỏ xanh biếc còn đọng lại chút hơi sương ẩm ướt tối qua, gió nhè nhẹ lay những ngọn cỏ đung đưa nhảy múa như mừng cảnh thái bình, cả người thư thái đón nhận bầu không khí thanh mát dễ chịu.
23 Sở Tử Ngôn nhún vai không hiểu vì sao Ngân Tu lại đột nhiên giận dỗi bỏ đi, nàng lại tiếp tục chú mục vào trên khuôn mặt Ngân Phách, nhẹ giọng gọi một tiếng “A Ngân” như thể muốn nói cho hắn biết nàng đang rất vui vẻ bởi vì sắp đến được nơi rồi, hắn sẽ rất nhanh tỉnh lại thôi.
24 Cuối cùng cũng đã đến nơi như dự tính, Sở Tử Ngôn suy yếu dựa vào thành cửa kiệu ngước mắt nhìn dãy núi trùng trùng điệp điệp đứng sừng sững trước mặt, xung quanh dãy núi bị bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc nhìn không rõ cảnh vật ẩn sau chúng, mây trắng lượn lờ tản du xung quanh đỉnh núi, hơi lạnh nhè nhẹ tản mát khiến lòng người thư thái lạ thường nhưng không biết vì sao nàng lại nảy sinh nổi bất an khó hiểu.
25 Đám người Sở Tử Ngôn đã dần dần tiến sâu vào bên trong lòng núi, nổi bất an ngày càng bành trướng khó hiểu trong trái tim nàng, hơi thở nguy hiểm đang rình rập mọi nơi chỉ cần một chút sơ suất có thể rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
26 Nhạc Phong Hoa nhàn nhã ngồi xuống bàn gỗ thong thả nhấm nháp hương vị thanh mát trong ly trà, ngửi mùi hương nhẹ dịu từ nước trà luôn miệng khen ngon hoàn toàn không có ý định giải đáp nghi vấn của Sở Tử Ngôn, lúc này Ngân Tu đã hóa thành vòng tay đeo bên người nàng, nàng xuống giường đi đến bên bàn gỗ ngồi xuống tự rót cho mình một ly trà, một giọt trà vừa xuống cổ họng hương thơm liền dâng trào, nước không quá đắng thấm nhuần cổ họng cho đến khi biến thành hương vị ngọt ngào lan tràn khắp bên trong miệng, hảo trà.
27 Đại điện Huyễn Băng Thành được đặt ở vị trí trung tâm, muốn đi lên chỉ có một cách chính mình tự nỗ lực bước qua nghìn bậc thang nối dài, đây cũng coi như là một tín ngưỡng một loại tôn trọng của tộc Thiên Hồ.
28 “Không cần suy nghĩ nhiều, cố gắng hết mình là được”. Bước ra khỏi thạch động tâm Sở Tử Ngôn vẫn có chút nặng nề không buông xuống được một phần là vì thân phận của nàng, nhiều hơn là vết thương của Thiên Hồ.
29 Ôm tiểu hồ ly trở lại Tây đảo đã bắt gặp bộ dáng sốt ruột di chuyển tới lui trên giường của Ngân Tu, Sở Tử Ngôn cười cười thong thả bước vào đặt tiểu hồ ly đến trên bàn tiện tay rót cho mình cùng nó một chung trà hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt oán khí bắn thẳng tới phía mình.
30 “Đùng đùng”. Tiếng đập cửa đinh tai nhức óc liên tiếp vang lên khiến cả khung cảnh tĩnh lặng bỗng nhộn nhịp hơn hẳn đánh thức người nào đó đang ngủ say, Sở Tử Ngôn xoa xoa đôi mắt mệt mỏi vì đêm qua khó ngủ, chậm chạp rửa mặt thay y phục mặc kệ tiếng ồn ào đập cửa ngoài kia.
31 Nhạc Phong Hoa tạo ra một huyễn giới giam giữ linh thạch sau đó mở túi Trấn Linh cho Xích Cư thạch vào bên trong, nó không ngừng phản kháng, màu đỏ lóe lên đặc biệt chói mắt.
32 Sau ngày hôm đó, Nhạc Phong Hoa cấp tốc lên Bắc Đảo tìm thuốc bồi dưỡng thể lực cho Ngân Phách, một ngày ba lần không bỏ sót bữa nào, Sở Tử Ngôn ở một bên chạy tới lui săn sóc cơ hồ khí sắc trên mặt Ngân Phách đã khôi phục rất tốt, nếu nhìn kỹ có thể thấy hắn cường tráng thêm một vòng.
33 Ánh hoàng hôn buông xuống dát vàng cả một vùng trời khiến cả Huyễn Băng thành như chìm vào ảo mộng bớt đi phần nào lạnh lẽo lại tăng thêm vài phần ấm áp.
34 Buổi sáng ở Huyễn Băng thành có thể nói cực kỳ lạnh, lạnh đến mức Sở Tử Ngôn trực tiếp muốn biến thành một con mèo lười hưởng thụ cảm giác ấm áp trong ngực Ngân Phách, nàng đặc biệt ghét lạnh cho nên từ khi vào ở nơi này nàng chưa từng thức dậy quá sớm, vạn vật một mảnh trắng tinh hơi lạnh nhè nhẹ tản ra làn khói trắng mờ ảo vờn quanh khắp mọi ngóc ngách, Ngân Phách nhìn tiểu quỷ nghịch ngợm trong lòng mình vì lạnh mà nép sát vào hắn, miệng thỏa mãn nhếch lên mị hoặc.
35 Cảnh vật bắt đầu có xu hướng bị một màu đen u ám bao phủ cũng là lúc thích hợp để hành động bí mật. Trong cỗ kiệu, Ngân Phách vén rèm màu đồng nhìn sắc trời môi mỏng khẽ nhếch, thời điểm không sai biệt lắm nên gặp một người, Sở Tử Ngôn ở bên cạnh từng miếng xé thịt bánh bao cho vào miệng bắt gặp ánh mắt của hắn liền hưng phấn lạ thường, trông thấy dáng vẻ không sợ trời không sợ đất của nàng, hắn cũng chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ cho qua.
36 Sở Tử Ngôn không ngần ngại ở lỳ trong mật thất, so với bên ngoài âm hiểm xảo trá, mưu mô tính toán lúc nào cũng phải cảnh giác đề phòng, nàng tình nguyện ở trong này ăn uống no say được Ngân Phách vỗ béo vô tư vô lự, sau chuyện vừa rồi hắn bảo nàng gầy đi liền một mực chăm sóc khiến nàng chẳng mấy chốc cảm thấy mình đã lấy lại bộ dạng hoạt bát, khả ái của ban đầu.
37 -“Phách ca ca, ngươi đã trở lại, Nhã nhi thật sự rất nhớ ngươi”. Người chưa thấy, giọng nói uyển chuyển như nước đưa đẩy truyền tới làm bủn rủn không biết bao nhiêu trái tim nam tử trẻ tuổi trong đại điện.
38 Yến tiệc giả dối cuối cùng cũng kết thúc, Sở Tử Ngôn vui vẻ ăn uống no say, nàng cơ hồ chân chính nhận thức được rằng những người ở đây nội tâm từng người so với hồ sâu càng đen hơn, đều vặn vẹo cực kỳ khó coi, dã tâm không nhỏ, sự giả dối lại không cần phải bàn, nàng thiết nghĩ những người này sống như vậy không mệt sao? Được Ngân Phách dìu ra khỏi đại điện Sở Tử Ngôn liền an tâm dựa vào mặc ánh mắt Phượng Bắc Nhã nhưng hàng ngàn mũi dao xuyên phá nàng.
39 -“Là ai đây?”. Tiếng nói uyển chuyển hàm súc từ nữ tử hồng y cất lên cắt đứt tâm tình vui vẻ của Sở Tử Ngôn. Phượng Bắc Nhã hôm nay vận một thân hồng y thướt tha, nhìn liền muốn chọc đui mù nam nhân, chỉ cần một cái nhăn mày nhíu mi cũng mười phần khuynh thành, đúng là không uổng một câu đệ nhất mỹ nhân Xà tộc.
40 -“Ngân Tu như thế nào không thấy?”. Sau khi bình tĩnh, Sở Tử Ngôn cũng không tiếp tục truy vấn nữa liền muốn hỏi thăm chút tình hình của Ngân Tu, từ sau khi tạm biệt đêm đó cũng không còn gặp lại.