21 Như Mặc không kịp phòng bị, bất ngờ ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt, bạc thần nhếch, hình như trong nháy mắt có thất thần. Nhưng lập tức đứng lên, một lần nữa quỳ gối bên chân Triệu Băng, tiếp tục lặp đi lặp lại một câu kia, ép đầu tới rất thấp, căn bản nhìn không rõ biểu tình trên mặt, duy độc thanh âm đẩu đắc lợi hại, hoàn toàn không giống bình thường như vậy trấn định.
22 Hạ nhân trông thấy, không khỏi kinh hô ra tiếng.
Triệu Băng chỉ khoát tay áo, cũng không thèm để ý vết máu bên môi, hít sâu mấy hơi, từng bước một hướng cửa phòng đi đến.
23 Triệu Băng ở trong bóng đêm tỉnh táo lại, cảm giác thái dương hơi co rút đau đớn, tinh thần có chút hoảng hốt. Cách một hồi lâu, mới dần dần phục hồi lại tinh thần, nhớ tới chính mình nửa đường thế nào lại gặp thích khách, còn chưa kịp phản kháng, đã bị nhận một chưởng đến choáng váng, hoàn toàn mất đi tri giác.
24 Nghĩ như vậy, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng động nhỏ, ngay sau đó chợt nghe có tiếng người nhẹ nhàng gọi: “Vương gia!!. ”
Tiếng nói kia nghe thật trong trẻo nhưng cũng thanh lãnh, thật là quen tai.
25 “Phanh!”
Trường kiếm thật mạnh rơi trên mặt đất, thanh âm thanh thúy chói tai, đã làm mọi người ở đây tất cả chấn động một trận.
Hoắc Niệm Hoài không thể khống chế được mà thay đổi sắc mặt, cắn răng nói: “Không có khả năng! Nhiếp hồn đại pháp như thế nào lại có thể mất đi hiệu lực?”
Triệu Băng lúc này hô hấp cứng lại, trong tim lại càng đập nhanh hơn, ngơ ngác gọi: “Như Mặc…”
Điện quang hỏa thạch trong lúc đó, hắn đột nhiên nhớ tới những lời mà trước đây Như Mặc đã từng nói.
26 Triệu Băng giật mình, lập tức liền hiểu được hàm ý ở trong lời nói của Như Mặc, người này… căn bản là đang tự tìm đến đường chết! Hắn nhất thời sắc mặt đại biến, lớn tiếng lặp lại: “Như Mặc, ngươi không được phép đi!”
Như Mặc lại không hề để ý tới, chỉ nhìn thật sâu vào hắn, không chút biểu tình nào mà đứng dậy, nắm lấy trường kiếm rồi bước đi.
27 “Chỉ là mất máu quá nhiều nên mới ngất đi thôi, không chết được đâu. ” Vô Ảnh một thân hắc y không biết từ chỗ nào đi ra, hai tay phụ ở sau người, mặt nạ màu bạc giấu đi tất cả biểu tình, lạnh lùng nói “Sớm nói dùng Như Mặc làm mồi nhử, Vương gia ngươi lại ngoan cố không chịu làm theo, để rồi đưa chính mình vào chỗ nguy hiểm.
28 Nghe vậy, Như Mặc nhìn đến không chớp mắt, gương mặt nhưng lại chậm rãi đỏ lên. Y nắm giữ ngọc ban chỉ đang ở trên tay kia, rồi lại không dám tùy tiện nghịch ngợm, đành phải như vậy mà chân tay luống cuống, dùng đôi mắt đen ướt át động lòng người kia mà nhìn.
29 Triệu Băng sau khi nghe thấy câu trả lời này, nhất thời cảm thấy được tim đập như sấm, nửa người đều nhuyễn. Không khỏi trên lưng Như Mặc mà vuốt ve một phen, nói giọng khàn khàn: “Như Mặc, ngươi hôn nhẹ ta.
30 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
Kết quả xương sườn Triệu Băng tuy vẫn chưa bẻ gẫy, nhưng dù sao cũng đã bị thương, phải nằm ở trên giường hảo hảo tĩnh dưỡng.
31 Triệu Băng nhắm mắt, thân thể nóng như bị thiêu đốt, nhẫn nại một lúc sau, rốt cục động thủ chế trụ thắt lưng Như Mặc, nói giọng khàn khàn: “Đủ rồi, làm cho ta vào đi thôi.
32 Triệu Băng ngày ấy quá mức phóng túng, kết quả bệnh tình càng tăng thêm, lại ở trên giường nằm vài ngày mới khỏi hẳn.
Lúc này Triệu Vĩnh Yên sớm đã chạy đến không còn thấy bóng dáng tăm hơi.