41 Nàng bị hôn ư? Nguyệt Phách chỉ hôn lên má nàng, vì sao nàng lại bị hắn hôn? Nàng vô thức vung tay tát mạnh lên mặt Phong Dương Hề. Tựa vào người Phong Dương Hề, Vĩnh Dạ nhắm mắt mặc hắn bế mình đi.
42 Vĩnh Dạ lặng lẽ nói:- Cái gai trong tim có lấy ra được không?- Chỉ cần nàng có, ta sẽ lấy hết chúng ra. – Cuối cùng Phong Dương Hề không kìm được, đưa tay ôm nàng vào lòng, kiên định nói.
43 Nàng trở mình dậy, nheo mắt quan sát cái chiếu trúc, mắt thường không nhìn ra có điểm gì đặc biệt. Nàng lôi chiếc chiếu, chạy ra ngoài sân. Dưới ánh mặt trời, bí mật của nó lồ lộ hiện ra.
44 - Thì hắn thông minh mà, tìm được họa tượng mà tôi vẽ, đôi mắt của vị Bồ Tát đó không bình thường, con chó săn Mặc Ngọc lúc tôi vào Phật đường đã trốn trong bức tượng Phật để nhìn tôi, hừ!Vĩnh Dạ ở An gia được một đêm đã mất tích.
45 Vầng trăng dần dần nhô lên đỉnh đầu, cơn gió thổi qua lũng sông, thổi bay mái tóc của nàng. Một gương mặt nhợt nhạt, kiều diễm xuất hiện dưới ánh trăng.
46 Nàng nuối tiếc nghĩ, Nguyệt Phách thực sự không nhìn thấy lần đầu tiên nàng mặc nữ trang rồi. Bởi vì nàng nhất định phải cứu Phong Dương Hề, vì Phong Dương Hề mà thay y phục thì có là gì? Nàng không thể nào tưởng tượng một nam nhân tự do như chim ưng đó mà lại bị nhốt trong thiên lao tối tăm.
47 Nơi này đúng là thế ngoại đào nguyên trong truyền thuyết. Tuy rằng không có những cánh hoa đào theo dòng nước suối trong vắt chảy qua kẽ chân, nhưng bầu không khí nơi đây hiền hòa, tĩnh lặng.
48 Trong mắt Nguyệt Phách ngập tràn thống khổ, chàng không muốn làm cốc chủ Du Li Cốc. Chàng thực sự muốn mở một Bình An y quán để bình an sống qua ngày.
49 Máu tanh trong miệng Nguyệt Phách bị hắn nuốt vào trong bụng. Nỗi hận nào khiến nàng hận tới cả kiếp sau? Hoàng tuyền sao? Nếu như nàng nói, ngắt một đóa Bỉ Ngạn Hoa dưới hoàng tuyền để nhớ lại kiếp này, hắn sẵn lòng ngắt hết toàn bộ hoa ở đó.
50 Phong Dương Hề điềm nhiên cười:- Nàng nói chuyện với Yến đệ cũng biết, đệ ấy không thích Hoàng vị. Huống hồ nếu không phải phụ vương nàng đồng ý hôn sự này thì ta hà tất gì phải làm Thái tử?Tấm màn như đám mây nhẹ nhàng buông rủ, đưa mắt nhìn ra, chiếc giường gỗ điêu khắc rộng lớn được trải một lớp chăn thêu hoa xinh xắn.
51 “Tinh Hồn, cho dù nàng nguyện vì hắn biến thành một đêm mà những vì sao rơi về vô tận, ta cũng sẽ vì nàng tìm lại đôi cánh vút bay. Ta muốn nàng hạnh phúc”.
52 Vĩnh Dạ cười ha hả:- Ta sợ cái gì? Dù sao ta cũng thích chàng. Có điều, chàng không tìm được ta đâu, ta sắp rời khỏi An quốc rồi. Không đi là vì ta không có võ công, lại quá xinh đẹp, không an toàn.
53 - Ta nhớ chàng rồi, ta cảm thấy mình chẳng thể nào tìm được một nam nhân nào tốt hơn chàng nữa, ta quyết định đi theo chàng cả đời. Phong Dương Hề nhướng mày không tin:- Thật hả?Vĩnh Dạ gật đầu, ôm lấy chàng, lẩm bẩm:- Thật.
54 Nụ cười của Vĩnh Dạ rạng rỡ như ánh nắng, có nhiều câu mà ta không thể hỏi. Không biết từ khi nào, ta đã hiểu tâm tư của nàng. Ta biết, chắc chắn nàng đã hiểu rõ, sống cùng người mình yêu, để đối phương vui vẻ cũng là niềm hạnh phúc của mình.
55 - Nếu nàng yêu ta, ta sẽ cưới nàng. - Ta chỉ trả lời Yến đệ như thế. - Chỉ vì nàng ta xinh đẹp ư?- Không, trái tim nàng như thủy tinh, ánh sáng khác nhau sẽ phát ra màu sắc khác nhau.
56 Trong đầu ta đang nghĩ, Nguyệt Phách có để nàng bình an xuất giá không?Ta còn chưa kịp nghĩ thông suốt vấn đề này thì đã nghe thấy động tĩnh ở phòng bên vọng tới.
57 Tinh Hồn nói, chỉ cần hái một đóa hoa là có thể nhớ được chuyện kiếp trước. . . Tôi mà chết, chắc chắn tôi sẽ hái một đóa hoa, không, hái hết rừng hoa đỏ rực như máu ấy, thế thì kiếp sau tôi mới nhận ra nàng.
58 Không biết bao lâu trôi qua, giọng của đại phụ thân vang lên bên tai tôi:- Bình An, khóc mệt chưa? Đại phụ thân cõng con về nhà. Tôi lau khô nước mắt, nhìn người với vẻ đáng thương.
59 Dáng vẻ của Vĩnh Dạ khi đó đã đi vào tim ta, có lẽ, thứ nàng cần là người có thể vì nàng từ bỏ Đế vị. Người ấy chắc chắn không phải là ta. Năm đó, Vĩnh Dạ mới chín tuổi.
60 Tôi muốn cười, bỗng dưng tôi cảm thấy thật vui, lại thấy thật không nỡ. Vì sao, giờ khi tôi đã sắp chết rồi, chàng mới nói với tôi rằng chàng thích tôi?Ra khỏi Tán Ngọc Quan, bước vào địa phận của nước Tống.