21 An Vĩ Thần thu hồi ánh mắt , anh trau mày , nhìn người trước mặt nói: " Những lời kia không phải là lời nói thật lòng , anh chỉ là ……" Lời còn chưa nói hết đã bị đánh gảy.
22 Sau đó cổ tay vừa chuyển , hai người tự như đang bắt tay , người ngoài nhìn vào sẽ tưởng họ là bạn tốt nhưng nhìn kĩ một chút thì hai người sẽ là kẻ thù , hơn nữa ánh mắt căng thẳng , không ai nhường ai.
23 Cúi người nhìn y phục của mình , tại sao là áo choàng tắm? Hơn nữa sao đầu đau đến vậy? Đứng dậy bước xuống đất , phát hiện chân đụng phải một vật , là một bình rượu , cô mới nhớ hôm qua cô tuỳ tiện tìm một khách sạn , sau đó uống say mèm , bây giờ nghĩ lại , đầu cô rất đau.
24 Ba năm sau ,Sân bay thành phố H , Tâm Kỳ kéo theo hành lý đứng trước cửa , hít thở sâu một hơi , cô đã trở lại. Gọi một chiếc taxi thẳng về nhà. Ngồi trong xe , dọc đường đi , cô nhìn ra ngoài cửa sổ , ba năm rồi , hết thảy hình như không có gì thay đổi.
25 Hơn nữa đã đi xuống chỉ cần một tia cũng có thể thấy anh , cô cho rằng mình đã điều chỉnh tốt tâm lý để đối mặt thế nhưng lúc này cô phát giác cô làm không được , trái tim của cô vẫn như trước đây chỉ cần nghe đến giọng nói của anh vẫn sẽ không cầm được sự mãnh liệt.
26 Nghĩ vậy , các ký giả kia tản ra , Trương Vĩ lau mồ hôi , thật muốn bỏ qua những ký giả này , anh thật không chịu nổi , anh trong lòng trách lão bản , luôn luôn để anh thu nhập tàn cuộc.
27 Nước Mỹ , Los Angeles. Trong một căn nhà nhỏ , để ra cái giường nho nhỏ , một vật nho nhỏ đang ngủ , ánh mặt trời chiếu rọi xuống tại khuôn mặt trắng nõn như một Tiểu Thiên Sứ , lông mi thật dài , trên trán có chút mồ hôi , ánh mắt nhíu chặt , trong miệng không ngừng gọi: " Mẹ mẹ , mẹ mẹ , Thiên Nhi rất nhớ mẹ , mẹ mẹ , mẹ mẹ ……"Một đứa nhỏ đang nhắm mắt , nhưng hai tay giang ra tựa như ôm cái gì , trên mặt nở nụ cười , còn chưa tới mấy phút đã bị người hầu đánh thức.
28 Dọc trên chuyến bay , Thiên Nhi rất vui vẻ , ngồi một chút rồi cũng ngủ , lúc này ở trong phòng ăn của Lương Gia , Tâm Kỳ đang ăn sáng , vẻ mặt xấu hổ đối diện với An Vĩ Thần , chưa gì sáng sớm đã đến nhà cô , bất đắc dĩ liếc mắt , thật hối hận a , nếu ngày hôm qua không bị cuốn hút vào thì đâu có chuyện hôm nay , mỗ nam nhân này day dưa không ngớt , không biết vì cái gì mà lại yêu anh.
29 "Con ……" An Vĩ Thần tức giận không nói thành lời , anh nén lại đi tới muốn đánh vào cái mông của tiểu tử kia cư nhiên gọi anh là " Tiểu Tử Ba Ba?" không giáo huấn một chút sau này còn gọi gì nữa.
30 Lời này làm cho An Lão Gia liền dạy dỗ lại An Vĩ Thần ,nói chuyện của vợ con mà còn giải quyết không được thì sĩ diện ném xuống đất. Hôm nay , hai lão nhân mua đống đồ chơi đến , hai người vào cửa Lương Gia chợt nghe bên trong không ngừng cười nói.
31 Khẽ lật lời vẫn là không thay đổi lòng của Tâm Kỳ , cô nhìn Hàn Minh Vũ bên cạnh , cái này ba năm qua , một người đàn ông một mực yêu cô , lẳng lặng chờ cô , mặc kệ ban đầu cô cự tuyệt anh thế nào anh vẫn không hối hận , vẫn đối xử tốt với cô , dù cô có chút không vui , anh nguyện ý đem cả thế giới đến trước mặt cô chỉ vì muốn có được cô.
32 " An Vĩ Thần , buông tay ra". Bên cạnh bờ biển , Tâm Kỳ giãy dụa. Sau khi đi , anh lái xe đến bờ biển , hai người cứ vậy lẳng lặng không ai nói gì , cho đến khi cô đánh vỡ bầu không khí, lúc này , Tâm Kỳ tựa lưng vào xe ,còn An Vĩ Thần ôm cô thật chặt , hai tay ôm lấy cô vào trong lòng ngực , để cho cô có chút khó thở, cô mặc kệ anh làm gì , hiện tại cũng không muốn cùng anh là được rồi.
33 Vì sao cô có thể dễ dàng chìm đắm trong sự ôn nhu của anh? Hít thở một hơi , bình tĩnh mở miệng: " An Vĩ Thần , chúng ta ……" mới vừa nói liền bị An Vĩ Thần đánh gãy.
34 Một màn kia , cũng để cho Hứa Thiệu Vân khẩn trương , lẽ nào anh đến chậm? Anh không tin , mở miệng định gọi thế nhưng lời định thốt ra cũng phát hiện hầu chặt lại.
35 An Vĩ Thần vô lực nằm xuống , anh nhấp nhấp miệng , thật là khát. Tâm Kỳ đứng bên ngoài , gọi điện thoại được một nửa chợt nghe âm thanh trong phòng vang lên cô vội vã nói vài câu rồi cúp điện thoại , xoay người mở cửa chỉ thấy An Vĩ Thần mở mắt , hơn nữa trên mặt đất còn có một cái ly bị bể , liền vội vàng đi tới , rót ly nước cho anh uống.
36 Từ phía sau anh ôm lấy người phụ nữ kia , ôn nhu nói: " Em tìm anh sao , anh biết trong lòng em vẫn có anh , đi , chúng ta về nhà", nói xong anh mạnh mẽ ôm người phụ nữ đó ra ngoài cửa.
37 Anh bây giờ còn không biết đối mặt với Tâm Kỳ thế nào , anh phải sửa sang một chút. Nghe vậy , Thiên Thiên mất hứng , bất quá chỉ nói: " Được , hôm nay không gọi mẹ , hôm khác sẽ đi".
38 Mạc Yên ngồi trên quầy bar , ưu thương uống rượu , vì sao vì sao? Anh không thương cô , vì sao không thương?Cô yêu anh nhiều như vậy nhưng anh chỉ xem cô là em gái , tại sao chỉ là em gái? Cô không muốn làm em gái của anh , cô muốn làm vợ anh , thế nhưng hôm nay tất cả cái gì cũng không cóTận lực theo đuổi , những gì đổi lấy được chỉ là một tiếng em gái , cô không cam lòng, lại rót một ngụm rượu uống , uống một hồi chỉ còn đáy không , cô hoàn toàn không nghĩ gì , cư uống , uống mãi cho đến khi say , say rồi ngủ để quên hết tất cả thì cô sẽ không còn đau lòng nữa.
39 Trong miệng cô càng lúc phát sinh ra nhiều tiếng nỉ non " Ưm , A ……" , Hàn Minh Vũ bị âm thanh đó mê hoặc , toàn thân cứng lại thế nhưng anh thật không muốn nhanh mà vào , tay tìm được khu vườn bí ẩn , còn chưa được tưới mát , ẩm ướt như vậy mà vào sẽ rất đau , cô mà đau thì tim anh cũng đau.
40 Mới nếm thử mùi vị ân ái , thân thể rất mệt , nghỉ ngơi một chút mới có thể hồi phục , cô ngủ giấc này đến tối , tỉnh lại ngoài trời đã đen kịt , bao tử cũng kêu ột ột , đứng dậy vào bếp thấy còn một gói mì ăn liền , cô mở bếp lên nấu , một hồi nấu xong , ăn được một nửa , mặt đột nhiên mặt , nước mắt hoà với mì , cô ăn chẳng còn biết mùi vị gì.