21 Phần V : Sự thật. 21. “Kính…cong…kính…cong…” My My ấn chuông liên hồi. Một cô giúp việc hơi đứng tuổi chạy ra mở cổng. -Dạ con chào cô. Hôm nay cuối tuần, có ông tổng giám đốc ở nhà ko cô ? -Con là ai ? Tìm ông chủ có việc gì ? Nhà này ai ko phận sự là bị đuổi đi liền đó ! -Dạ vậy cô báo gấp với ông chủ cô là con có chuyện về công ty “Nhật Bảo” và “ASPACE”.
22 22. Justin đang ở quán ăn của cô nàng Bailey thì điện thoại anh bỗng reo. "Tít. . . . tít. . . tít. . . " -Hello, this 's Justin. -Justin ??? Could I speak to Truong Giang ? Sory if I wrong number ! - May I ask who is calling, please ? - I’m Minh Nhat.
23 23. -Cho chị một viên panadol đi Tâm. -Nè chị, chị nghỉ ngơi nha, em ra làm việc tiếp. -Tranh thủ nghỉ sớm đi, hôm nay em làm cả ngày rồi con gì. -Dạ em làm bù cho tuần sau mà chị ^^! --- "Tội nghiệp chị Bailey, hok biết bị gì nữa.
24 24 -Vì yêu anh mà cô ấy đã quên mất bản thân mình là ai, quên cái tên "Bánh Dâu", quên cả cha mẹ, họ hàng, cả tôi và cả anh. . . Cô ấy đã phải khó khăn như thế nào để thích nghi với một cuộc sống dường như là hoàn toàn mới.
25 Phần VI : Tìm lại ký ức. 25 Minh Nhật thật sự shock trước lời đề nghị của My My… Thình lình một cái ngã ba to tướng hiện ra trước mặt anh. Anh đang đứng ở cuối một ngã, anh phải rẽ bên nào bây giờ…??? Bên nào mới là tốt cho cả hai cô gái ??? Minh Nhật chống tay lên thành ghế ôm trán bất lực… -Thôi anh bỏ đi, em chỉ đùa thôi…-My My cười mèo xẹo-Em vào trường nha! My My đứng phắt dậy, nước mắt cô lại tuôn trào, cô quay đi vội gạt ngay chúng… Bỗng một cái nắm tay kéo cô quay lại… -Khoan đã…….
26 26. -1 "Anh ấy đã có người yêu rồi sao? Vậy mà uổng công mình tin anh là gì đó của mình mà mình ko thể nhớ ra chứ ?. . . Hix… Mình ngốc thiệt. " "Hức.
27 27. -Đi tàu lượn siêu tốc em ! -Tôi ghét trò đó >_ … -Thấy sao? Cảm giác quen hok? -Cũng chút chút… -Chút chút là gì ? -Thì………. . Tôi thấy anh hốt hoản khi chơi trò này ở Suối Tiên Nó cười toe, quay lưng đủng đỉnh bước đi… Bữa giờ cứ bị Minh Nhật ăn hiếp hoài giờ có dịp để trả thù rồi kèke`…thật sảng khoái… Còn Minh Nhật anh gãi đầu hơi ngượng rồi liền chạy theo nó, anh bỗng nắm lấy tay nó, nhìn nó cười trừ… Nó cố kéo tay anh ra nhưng ko đủ sức >_ -Này lại tiếp tục “bệnh hoạn”, “biến thái” à >_ -Ko -Tôi ko thích mà….
28 28. Mắt nó bắt đầu cay xè hơn… Là những món đồ dùng lặt vặt gì đó, nó thấy lạ lẫm nhưng sao lại khóc sướt mướt thế này? Đầu tiên là một chiếc áo khoác tai thỏ lông xù dễ thương.
29 Phần 7 : Thử thách cuối cùng 29. Giá như. . . Giá như nó thông minh hơn, bản lĩnh hơn, quyết liệt hơn trong tình yêu, có lẽ cả hai đã ko chịu nhiều thiệt thòi như bây giờ.
30 30. -Chị. . . là. . . H. . . Cô gái nở một nụ cười thân thiện với nó. Lạ nhỉ? Cô ta mà cũng có lúc cười với nó sao? -Hạ Nhi. Thôi vào nhà đi tôi có chuyện gấp đây.
31 31. -Em. . . em sao vậy? -Anh ơi, khuya nay mình đi Mỹ liền nha anh! Lát anh chở em ra thẳng sân bay book vé luôn, em qua đó sắm vài bộ mặc tạm cũng được, nha anh.
32 32. -Em có bị ai theo đến đây ko đó? -Ko anh ơi, à có mà bị em cắt đuôi rồi. . . -Vậy cũng nguy hiểm quá. -Trường Giang vật vã ngồi dậy, nó hơi hoản -Anh đừng ngồi dậy.
33 33. -Chào. . . lâu quá ko gặp. . . Minh Nhật trừng mắt nhìn anh ta. . . Sao lại là anh ta. . . . . . Là Việt. . . . . . Bảo hốt hoản nhìn con dao. Minh Nhật ngạc nhiên.
34 34. -Đừng nói. . . . . . . Minh Nhật chộp lấy con dao trên tay Việt rồi lao thẳng về phía Quân, anh đạp mạnh Quân ra khỏi người nó. Quân nổ súng loạn xạ, may mà Minh Nhật kéo nó tránh kịp hết.
35 35. 1 năm sau. . . . . . Trên chuyến bay Sydney-Việt Nam. . . Cô gái lên sau cùng đảo mắt tìm số vé chiếc ghế của mình. . . -Anh vui lòng cho tôi vào trong được ko ạ? Anh chàng đang nhắm nghiền mắt cau có.