1 - Cho con một tô đặc biệt nhe cô!Sau bao nhiêu năm trở lại đây, mọi thứ vẫn không hề thay đổi gì nhiều. Vẫn con đường nhỏ vào khu chợ Việt Kiều, vẫn dòng người qua lại mua bán tấp nập, lũ trẻ trong xóm vui đùa cùng nhau một cách hồn nhiên.
2 Đặt cái sim khuyến mãi mới mua vào điện thoại, tôi quyết định gọi ngay và luôn cho thằng Hải. Hải là thằng bạn thân dưới quê của tôi ngày xưa, nó được xem như tổng đài của cả nhóm.
3 - Anh…anh quên mất. – Tôi gãi đầu trả lời. - Điện thoại đâu? –Nhỏ xòe bàn tay ra trước mặt tôi. Tôi lớ ngớ rút điện thoại ra khỏi túi quần, chưa kịp đưa thì nhỏ giật lấy.
4 - Tui ghét anh…!- Sao ghét anh?Mà mình có quen nhau à? – Tối nhắn lại ngay. Chờ hơn 30 phút vẫn không thấy trả lời, tôi nghĩ giờ này chắc nhỏ cũng ngủ rồi nên thôi.
5 Con nhóc không nói gì và đi về phía nhỏ Miu, tôi cảm thấy hơi sợ vì không biết chuyện gì sắp xảy ra đây. Đột ngột con Ly nắm một chân nhỏ Miu lôi ra, nhỏ Miu thì rớt tuột xuống đất một cái bịch.
6 - Đang ghét, đáng ghét, đáng ghét…! – Miu nhắn lại. - Là sao? – Tôi nhắn. Và không một tin nhắn nào nữa. Tôi cũng chìm vào giấc ngũ. Tờ mờ sáng hôm sau, tôi dậy khá sớm.
7 Chưa bao giờ lâm vào tình thế nguy kịch như vậy, thật sự tôi cũng chả biết phải làm gì bèn chạy lại kéo thằng Phước ra khỏi những cây tre phang liên tục vào người.
8 Ấy ấy, xe anh để ở nhà sách bên này. – Tôi kéo ngược nhỏ Miu lại và nói. - Em đi đâu đây? – Tôi quay sang hỏi nhỏ với vẻ ngạc nhiên. Hôm nay vẫn tóc buối cao, môi hồng tự nhiện căng mộng và cặp kính mát, vẫn phong thái thu hút có chút kiêu kì ấy.
9 Lại bóng dáng người con gái ấy bước vào, lom khom thu dọn đồ ăn thức uống bừa bãi trên sàn nhà. Cô ấy lại tiến lại ngồi cạnh tôi, lại đặt bàn tay mịn màng khẽ chạm môi tôi.
10 - Anh là thằng con trai nhà nghèo, học dở, xấu trai, viết chữ nhỏ chứ gì. – Em vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ và ấn sâu vào má tôi. Tôi trố mắt nhìn em và em cũng vậy.
11 Chiều hôm đó, Linh và tôi không có tiết học. Vậy là 2 đứa đèo nhau trên chiếc xe đạp rong ruổi khắp phố phường Sài Gòn. Sau khi ăn trưa xong, chúng tôi ghé vào một tiệm kem gần vòng xoay hồ con rùa.
12 Miu bước vào nhà, cả ba người nhìn nhau như đứng hình vài giây. Tôi ngạc nhiên không biết vì sao Miu biết nhà này mà tìm đến. Linh thì nhìn tôi như muốn hỏi người con gái ấy là ai.
13 - Em…Miu…- Em làm gì ở đây vậy?- Anh…anh vẫn còn tỉnh à? – Nhỏ hỏi tôi một cách bối rối. - Ừ, còn em? Sao em lại đến giờ này?- À…ờ…thì dọn dẹp, không thấy hay sao mà còn hỏi?- Nhưng…- Tôi gãi đầu ngạc nhiên.
14 - Ơ…chỉ đứt tay có xíu thôi em, chẳng thấm thía gì với anh đâu. – Tôi vẫn nhìn nhỏ ngạc nhiên không rời mắt về sự quan tâm đó. Bất giác nhỏ nhận ra một điều gì đó và hất tay tôi ra xa.
15 Tôi tiến sát lại gần Linh hơn, nhẹ nhàng vuốt tóc em. Tôi dùng khăn giấy lau nước mắt cho em. - Thôi nè, không khóc nữa! Mặt như mèo rồi. Ngày xưa anh hát xong bài này là em cười rất vui mà.
16 - Anh làm gì mà đứng dầm mưa ở đây? – Linh chạy lại lấy dù che cho tôi. - Sao không trả lời? – Tôi vẫn đứng đó nhìn em mà không nói một lới nào. - Anh nói gì đi chứ, đừng làm em sợ! - Anh nhớ em! – Em nhìn tôi không chớp mắt.
17 Nhìn thấy những giọt nước mắt ấy, phần con trong con người tội đã bị rửa trôi đi. Tôi đang làm gì thế này? Tôi bước lùi lại, dựa vào tường và ngồi bệt xuống nền nhà.
18 Bệnh viện Chợ Rẫy, một trong những bệnh viện lớn nhất thành phố nằm ở quận 5. Lúc trước tôi thường đi ngang qua mỗi khi đón xe buýt Chợ Lớn về quê, tuy đi ngang qua nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên tôi vào bệnh viện này.
19 - Ừ! Thì thằng xe ôm mà, đến giờ thì phải đến rước chủ nhân của nó về chứ. – Tôi kìm nén hết cảm xúc tức giận, phì cười để nói ra một câu nói phũ phàng…- Anh…- Vẻ mặt em bối rối.
20 Ngày hôm sau, tôi chay qua nhà em. Cảm giác hồi hộp, đã lâu rồi không gặp em. Tôi không biết gặp lại, thì tôi có thể nói gì, khuyên gì nữa đây. Tôi không muốn làm chuyện này đâu, nhưng chỉ vì thương mẹ thôi.