41 Nghê Ca đạp giày cao gót, một đường chạy chậm vào cửa.
Nhưng là vẫn đến muộn 2 phút.
Buổi lễ chính thức bắt đầu. Dương Ni đứng ở trên lễ đài. Cô ta cũng mặc một chiếc váy, cầm trên tay bản thảo mang theo khuôn mặt mỉm cười.
42 Chu Tiến sửng sốt, nhớ tới một chuyện cũ sắp bị anh ta lãng quên.
Lúc trước, quay xong bộ phim ngắn kỷ niệm cho đại học A. Vì bản thân anh ta không muốn ai biết được mục đích của mình.
43 "Có phải em đặc biệt nhớ anh hay không?"
Cơ hồ là lời nói vừa thốt ra. Trong nháy mắt, Dung Tự liền hối hận.
Anh vốn muốn hỏi chính là, có phải em có nghĩ đến anh hay không.
44 Tối qua hai người tan rã không vui. Sau khi Dung Tự trở về liền lăn qua lộn lại cũng ngủ không được.
Mấy năm nay anh khắp nơi luôn làm nhiệm vụ. Đại mạc cô độc, sông dài chiều tà.
45 Anh cười đến dọa người, Nhạc Đồng giật mình một cái, nhanh chóng đem cậu bé mà ôm lấy:
"Chị Dương Ni của em lập tức đem bánh pudding anh đào mua về.
46 Dung Tự trước khi đi bị một trận bạo hành.
Nghê Ca cùng anh tạm biệt, không có lập tức trở về ký túc xá, mà là trở về nhà một chuyến.
Sau khi Nghê Thanh ổn định công viêc, hằng năm không ở trong nước.
47 Trong văn phòng chớp mắt yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được, áp suất trong phòng rõ ràng đang hạ xuống rất thấp.
Dung Tự hít một hơi sâu, nỗ lực bình tĩnh.
48 Dung Tự nhíu mày: "Chúng ta đổi khách sạn khác. "
Thay đổi ba nơi, kết quả đạt được vẫn là như vậy.
Dung Tự buồn bực nghĩ, vô cùng tốt, hôm nay đúng là ngày lành, tất cả khách sạn đều không hẹn mà cùng nhau hết phòng, chỉ còn lại phòng đôi.
49 Nghê Ca ngủ đến mơ mơ màng màng. Trời vừa sáng. Mộng cảnh bắt đầu xảy ra chút biến hóa kỳ diệu.
Cô từ một người, biến thành một cái đầu chỉ biết be be gọi là cừu con ngu ngốc.
50 Hôm nay tâm trạng Dung Tự không được tốt lắm.
Lúc buổi sáng, anh vừa mới hôn qua cô, lập tức liền nhớ tới, hôm nay là ngày cuối cùng anh ở lại Bắc Kinh tham dự hội nghị.