1 2,5 vạn đủ để một người sinh tồn trong vòng bao lâu? Đây là một vấn đề cần được suy xét nghiêm túc, vì thế Thước Cần đã dành nguyên một ngày để lập dự toán và nghiệm chứng tính khả thi, cứ nhìn đống giấy vo viên quăng khắp sàn là đủ hiểu hắn dồn bao nhiêu tâm sức cho việc này.
2 Mặc dù chuyện này rất kỳ lạ, nhưng một người theo chủ nghĩa duy vật như Thước Cần cũng không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng kéo Hồ Diệu đi vào quán trà.
Cửa lớn bằng gỗ chạm khắc hoa văn mở rộng, để lộ ra một bộ bình phong bằng gỗ tử đàn bọc lụa trắng, tổng cộng có tám tấm, trên mặt lụa ẩn hiện vô số các loại cây cối chim muông.
3 Nói là làm, Thước Cần mang theo chí khí bừng bừng gọi đến số điện thoại ghi trên tờ báo. Đầu bên kia có một giọng nữ dịu dàng thông báo cho hắn biết không cần phải đến trà lâu nữa, mà vào chiều thứ sáu có thể đến thẳng trụ sở chính của tập đoàn để phỏng vấn, thậm chí ngay cả thông tin cá nhân của hắn cũng không hỏi.
4 Ngày đầu tiên đi làm, Thước Cần bình an bảo toàn nguyên vẹn mạng sống, không bị bắt nhốt phi pháp hay tiến hành vài loại hình kinh dị như tẩy não này nọ, nhưng hắn vẫn không đủ can đảm đi hỏi xem vụ xóa trí nhớ với giảm thọ là do hắn ngủ gật nghe nhầm hay là thật.
5 Giữa trưa bắt đầu có khách bước vào trà lâu, tất cả đều là những người bình thường đến không thể bình thường hơn. Đỗ Khâm vẫn cố thủ trên lầu hai, Thiều Khuynh Tri ngồi sau quầy xem sổ sách, La Vũ và Ninh Cửu Nguyệt bưng trà đưa nước, nhuần nhuyễn đến độ dường như đây vốn là công việc hằng ngày của bọn họ.
6 “Nó nó nó vừa nói cái gì cơ?” Thước Cần hoàn toàn không hiểu tại sao bản thân lại hỏi một vấn đề kỳ dị thế này.
Thiều Khuynh Tri bước đến chỗ hắn, nhấc chân cọ cọ vào bụng con gà kia, đẩy nó về phía bụi cỏ.
7 La Phú Quý ngồi chồm hỗm trước cửa nhà Thước Cần, tỏ vẻ nếu không có thức ăn hoàng gia cho mèo thì kiên quyết không chịu vào.
“Ha ha, mong còn không được, tạm biệt.
8 Vào công ty cùng các đồng nghiệp chào hỏi, Thước Cần mới có cảm giác đã trở lại xã hội loài người. Hai ngày cuối tuần vừa rồi như một giấc mơ hoang đường, thật giả lẫn lộn.
9 Lúc Ninh Cửu Nguyệt mở cửa bước vào, Thước Cần đang nằm trong lòng Thiều Khuynh Tri, mặt dán vào ngực y, tư thế muốn bao nhiêu mờ ám có bấy nhiêu mờ ám, muốn bao nhiêu ái muội có bấy nhiêu ái muội.
10 Hai ngày cuối tuần tiếp theo lại đến, lần này hiếm có được dịp nào mà cả hai ngày không có con yêu quái hay thần thánh tứ phương đến mua ba thứ đồ trong truyền thuyết này nọ.
11 Cuối cùng Thiều Khuynh Tri vẫn quyết định tiếp tục dựa theo phương án đầu tư vào khu đất dự thầu mà Trịnh Mân đưa ra. Xét trên tổng thể lợi ích, dù được hay mất thì phía Vạn Vật không phải chịu tổn thất quá nhiều, còn về hợp tác tiếp theo, y muốn từ từ thăm dò ý đồ của đối phương.
12 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thước Cần lần đầu tiên được theo Thiều Khuynh Tri lấy danh nghĩa thị sát sản nghiệp tập đoàn, đi thăm nhà hàng chi nhánh cao cấp.
13
Sáng sớm, Thước Cần trên lưng đeo balo lén lút bước vào văn phòng, cảnh giác nhìn khắp bốn phía, rướn cổ nhòm về phía phòng Thiều Khuynh Tri.
“Thước trợ lý, cậu đang làm gì thế?” Ninh Cửu Nguyệt cười hỏi.
14 Lạy hồn đây là cửa gỗ tử đàn chạm khắc đấy! Tiền lương của hắn làm sao mà bồi thường nổi!Thước Cần trong lòng khóc thét, ngồi xổm cạnh cửa nghiên cứu nửa ngày, xác nhận hai tấm cửa gỗ vẫn hoàn hảo không sứt mất miếng nào mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
15 Gần cuối tháng, văn phòng chủ tịch cũng bắt đầu sáng đèn tăng ca. Thước Cần vò đầu bứt tai sửa lại bảng biểu và công thức thống kê trong báo cáo, những người khác cũng tập trung xử lý công việc của mình, trong văn phòng chỉ còn lại âm thanh gõ bàn phím lách cách.
16 Mạch Đương Đương khịt khịt mũi ngửi khắp nơi, xuyên qua cánh đồng đi sâu vào bên trong, vừa đi vừa nơm nớp lo sợ cảnh giác quan sát xung quanh. Từ sau khi Thiều Khuynh Tri nghi ngờ có người đến nông trường quấy rối, cậu ta đến cơm cũng ăn không trôi, nhìn đâu đâu cũng thấy nguy cơ tứ phía, nguy hiểm khắp nơi, chỉ sợ bản thân chết lúc nào cũng không biết.
17 “Dù sao bọn họ đều là người tốt mà, chỉ là thỉnh thoảng có hơi mê tín chút thôi ha ha……” Thước Cần bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, ý đồ lừa gạt qua mắt anh hai.
18 Trừ Đỗ Khâm ra, tất cả những người khác đều chỉ đứng xem, hoàn toàn không có ý định ra tay hỗ trợ. Xem ra con rắn kia chỉ cần mình Đỗ Khâm là đủ xử lý rồi.
19 Nhà của boss không có yêu ma quỷ quái kinh hồn khiếp vía, không có tranh chữ quý hiếm từ đời tám hoánh nào đó, cũng không có kỳ trân dị thảo chất đầy như núi.
20
“Đây là đâu?” Yến Tây Như nhìn ra ngoài cửa xe.
“Bệnh viện tư nhân chuyên dụng của nhà tôi, cậu yên tâm. ” Thước Thừa Dụ xuống xe mở cửa.
Bệnh viện… Yến Tây Như do dự một chút, chui ra khỏi xe.