41 “Dạ… Ngươi khóc ư?” Nàng xoa nhẹ lên má hắn, chưa bao giờ nhìn thấy hắn như vậy. Nam nhân mà nàng đã từng nghĩ là tàn nhẫn thực ra cũng không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài.
42 “Ta muốn học mị thuật của ngươi. Ngươi phải dạy ta. ” Nàng nói: “Nếu ngươi có thể dạy ta võ công, vậy càng tốt. ”Nhập gia tùy tục, nếu nàng không có võ công nhất định sẽ bị người ta ức hiếp.
43 “Được, vậy ngươi xin Thái Hậu đi, bản vương phi sẽ ngồi yên chờ tin tốt lành. ” Không thèm nhìn cô ta, nàng xoay người đi. Triệu Tịnh hung tợn trừng mắt nhìn bóng lưng nàng, hận không thể nhìn thành một cái lỗ.
44 Nàng còn chưa nói hắn đã tự mở miệng: “Nàng không nói gì tức là đồng ý. ”“Ngươi cút ra ngoài cho ta, nếu không ta chặt tay ngươi!” Nàng hừ nhẹ một tiếng.
45 Phó Vân Nhược mỉm cười, khóe mắt liếc nhìn thấy Tiểu Lan đang vội vội vàng vàng đi vào: “Vương phi, Vương gia, Như phu nhân vừa mới rời khỏi vương phủ, về nhà mẹ đẻ Triệu phủ.
46 Phó Vân Nhược cười nhẹ tỏ vẻ cân nhắc: “Ta nói ta mất trí nhớ, huynh có tin không?”“Mất trí nhớ?”“Trước đó vài ngày ta từng bất cẩn ngã vào trong hồ, sau khi tỉnh lại thì đã quên hết mọi chuyện.
47 “Viên Tử Yên! Chuyện của Phó Quân ta không cần muội phải quản, càng không cho phép muội xỉ nhục Nhược Nhược, suy cho cùng muội ấy cũng là biểu tỷ của muội.
48 Tất nhiên Phó Vân Nhược không biết Phong Nhiễm đã từng xuất hiện ở đây. Sau khi trở lại vương phủ, nàng cũng không nói với bất cứ kẻ nào chuyện xảy ra ngày hôm nay.
49 Trên đời đâu có nhiều chuyện xảy ra trùng hợp như thế? Đã là trùng hợp tất có nguyên do. Nam Cung Hân nhất thời tức giận, hận bản thân đã lơ là nên mới để đám người đó bắt Vân Nhược đi.
50 Thoáng cái Phó Vân Nhược đã bị đám áo xanh vây quanh, mặc dù võ của nàng có thể đánh ngã vài tên nhưng hai tay khó đánh lại được bốn, nếu tiếp tục giằng co thì tất nhiên nàng sẽ bị cao thủ bắt đi.
51 Nếu bị đám nam nhân buồn nôn này làm nhục, nàng sẽ nhảy xuống sông tự vẫn ngay lập tức. Nghĩ như vậy bỗng nhiên sắc mặt nàng thay đổi, nở nụ cười khẽ: “Các vị đại ca, nếu các vị muốn đùa, vậy chúng ta đổi nơi khác được không? Ở đây vùng núi hoang vu, trên đùi ta còn đang bị thương, sao có thể để ấy vị thỏa mái được? Huống hồ…” Nàng ngước đôi mắt quyến rũ, tay khẽ vuốt lên ngực hắn: “Nhân gia xấu hổ lắm.
52 Ầm một tiếng như sấm sét nổ vang!Lúc này đây sức mạnh cực lớn, như một cơn cuồng phong cuốn bay lá rụng, hơn nửa đám người đã bị thương tích vì một chưởng của hắn, ngã xuống đất mà kêu rên.
53 “Tiểu mỹ nhân, chẳng phải nàng mong chờ gia muốn nàng đó sao?” Nam nhân cười gian tà, bàn tay to chiếm lấy bộ ngực mềm mại của nữ tử xinh đẹp khác. Nữ tử dưới người hắn nắm chặt lấy bờ vai hắn, vẻ mặt vừa vui sướng lại vừa đau đớn, miệng tỏa ra mùi đàn hương không ngừng rên rỉ.
54 Bóng dáng hắn mau chóng lướt theo ánh trăng sáng nhạt, biến mất trong rừng mai. Lúc này một hạ nhân trong Ẩn cung chạy tới “Cung chủ, người của bát đại môn phái đã tới cả rồi, ngài xem nên xử trí thế nào bây giờ?”Mí mắt hắn cũng không thèm mở ra: “Giết!”“Dạ, thuộc hạ đi làm ngay”Giết toàn bộ bát đại môn phái? Tên này đúng là ác độc.
55 Phó Vân Nhược ngước mắt, đối diện thẳng với mặt hắn, bỗng nhiên vung tay lên dùng hết sức tát cho hắn một cái. “Tôi đã thành thân rồi, anh là đồ ngốc!” Thân thể đau chết đi được, nàng lại tát thêm một cái nữa: “Anh không chưa cút ra ngoài đi?” Đời này Hiên Viên Ẩn chưa từng bị nữ nhân nào tát, đặc biệt là khi nghe nàng nói đã thành thân, bỗng hắn không phản ứng gì cả, cho nên mới khiến nàng tát thêm cái thứ hai.
56 Lúc Phó Vân Nhược định ra khỏi rừng mai thì bỗng nàng phát hiện ra nàng không biết trở lại bằng cách nào. Theo như lời Hạ Lan Ưng nói, nếu không có ai dẫn đường thì nàng sẽ bị lạc.
57 “Cám ơn, anh cũng là một nam nhân vô đạo đức”. Hạ Lan Ưng cười phá lên: “Đúng là hiếm thấy, nào ngờ lại có một người đi guốc trong bụng ta”. “Cũng như nhau cả, bởi vì tôi không phải nữ nhân có phẩm hạnh gì, cho nên đừng hy vọng tôi có trọng nghĩa khí hay là tư tưởng tam tòng tứ đức gì gì đó nhé”.
58 Bỗng Hiên Viên Ẩn lạnh lùng mở miệng: “Cút hết đi!” Hắn ra lệnh một câu, không ai dám không tuân theo, lập tức cả căn phòng chỉ lại ba người hai mặt nhìn mau.